Chọc Tức Vợ Yêu

Chương 1390 : Chỉ sợ anh không cần em

Ngày đăng: 16:03 27/05/20


"Nhà ma gì?" Đường Lãng vẫn đang ngái ngủ chưa tỉnh hẳn.



Ninh Tịch: "Thì là cái chỗ đám người Đại sư huynh ở đó!"



Đường Lãng ngáp dài một cái: "Muội đến đó làm cái gì? Chả phải là muội sợ ma lắm à?"



Ninh Tịch: "Tìm người."



Đường Lãng cạn lời: "Tìm người? Em muốn tìm ai?"



Ninh Tịch: "Annie"



"..." Đầu dây bên kia im lặng một khoảng dài, sau đó mới nói: "Muội bảo huynh đi tìm phụ nữ với muội, Lục Đình Kiêu nhà muội có biết không?"



"Muội tìm Annie là có việc nghiêm túc, con bé bị Satan cấm túc giờ không ra ngoài được. Bây giờ muội sẽ xuất phát đến đó, lát nữa chúng ta trực tiếp hội họp ở bên đó nhé." Ninh Tịch nói rất nhanh.



"Huynh còn lâu mới đi! Nhỡ đâu gặp phải cái tên Đường Dạ biến thái kia thì sao?" Đường Lãng hậm hự, nhất quyết không chịu đi.




"Nói thừa, tìm huynh đến là để đối phó với Đại sư huynh mà!" Những người khác cô thừa khả năng giải quyết đẩy.



"Fuck! Nhân tính ở đâu???"



Ninh Tịch nghiên răng trèo trẹo: "Huynh còn dám nhắc đến nhân tính vối muội à? có tin muội quẳng một xấp hóa đơn cho huynh dập mặt không! Từ lúc huynh về nước đến giờ tự tính xem mình đã nợ muội bao nhiêu tiền rồi hả? Tí lương còm của huynh còn không đủ trả đâu! Lần nào đi quẩy chẳng vác hóa đơn vể cho muội thanh toán hả! Huynh bán thân cho muội còn chưa đủ để trả nợ đâu đấy! Hơn nữa đây vốn dĩ là nghĩa vụ của vệ sĩ đó, có biết không?"



Đường Lãng không phục phản bác: "Làm sao mà không đủ chứ, cái đầu của ông đây từng được treo thưởng một tỷ dollar mỹ trên bảng của Nguyên Tội đấy có biết không?"



Ninh Tịch đỡ trán: "Thê mà huynh vẫn còn khoe được..." Gọi điện cho Đường Lãng xong, Ninh Tịch lập tức đến nơi ở của Vân Thâm.



Bây giờ tất cả các bác sĩ đều nói, tình hình của chị Thiên Tâm sau này cơ bản là không thể có thai được nữa, cô muốn tìm Annie đến xem thử xem, cho dù chỉ còn một tia hy vọng thôi cũng phải thử xem...



Cô vòng về nhà thay đồ nam cho tiện hành động rồi dắt Tiểu Hắc ra phóng đến cổng ngôi nhà cũ từ thời dân quốc ở ngoại thành.



Cho dù bây giờ là ban ngày, nhưng căn nhà này vẫn âm trầm toàn là quỷ khí, không hổ danh là hung trạch* đệ nhất Đê Đô.




*Hung trạch: đất dữ.



Nhưng mà chắc là do bây giờ là ban ngày, cộng thêm tác dụng từ việc xem hết cả cái ổ cứng toàn phim ma, lần này Ninh Tịch rõ ràng là bình tĩnh hơn nhiều.



Đường Lãng ngẩng đầu lên nhìn căn nhà trước mặt, chép miệng: "Chậc chậc... chỉ cần nhìn cái nhà này là biết cái gã đó cả đời này cơ bản là say goobye với các cô em rồi... có em gái nào thích về nhà mà ở với anh chứ?"



"Đừng lắm mồm nữa, mau làm việc thôi." Ninh Tịch nín thở đưa mắt nhìn, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa lẻn vào.



Tốt nhất là có thể đưa Annie đi trong tình huống không làm kinh động đến những người khác, nửa tiếng sau lại đưa về.



Đúng như những gì Annie đã nói, hôm nay ở đây hình như không có ai, ngay đến cả Mười Sáu cũng không gặp, Ninh Tịch thuận lợi tránh đi còi báo động, trèo cửa sổ lên gác sau đó lẻn vào phòng Annie.



"Annie..." Ninh Tịch gọi khẽ.



"Anh Tịch!" cô nhóc đang rầu rĩ buồn bực nghịch thuốc trong phòng, nghe thấy tiếng của Ninh Tịch vội bỏ tất cả những thứ trong tay xuống chạy đến: "Cuối cùng anh cũng đến rồi, e, nhớ anh quá đi mất hu hu hu hu..."



"Ngoan... đừng khóc nữa..."



Ninh Tịch dịu dàng xoa đầu cô nhóc, vẻ mặt xin lỗi nói: "Xin lỗi em Annie, lại làm phiền đến em rồi."



Annie lập tức lắc đầu thật mạnh "Anh Tịch, anh đừng bao giờ nên nói như thế, cái mạng của em là do anh cứu! Em chỉ sợ anh không cần em thôi!"