Chọc Tức Vợ Yêu
Chương 1621 : Muốn ôm ôm ~ ~ Chơm chơm ~ ~
Ngày đăng: 16:04 27/05/20
Kết quả, đến rồi lại có một tin khác ập đến thiếu chút nữa khiến anh hồn bay phách lạc.
"Cảm ơn Boss, bác sĩ vừa mới khám qua cho tôi rồi, chỉ là bị thương ngoài da thôi, không có gì đáng ngại đâu!" Au! Người ta đau lắm đó nha ~ ~ Muốn ôm ôm, muốn chơm chơm cơ ~ ~
Tuy rằng Ninh Tịch luôn miệng gọi Boss này Boss nọ, nhưng đôi mắt đã hoàn toàn bán đứng suy nghĩ làm nũng trong đầu cô, Lục Đình Kiêu chút nữa thì không nhịn nổi mà mất khống chế tại chỗ.
Vốn tiếng Trung của Orlando cũng tạm được, nghe hai người nói chuyện mới biết người đàn ông đột ngột xuất hiện chính là ông chủ của Ninh Tịch.
Orlando quay sang nhìn Lục Đình Kiêu với vẻ nghiêm túc, cúi gập người 90 độ: "Hóa ra ngài chính là ông chủ của Tịch! Tôi thường xuyên nghe Ninh Tịch nhắc đến ngài, nói rằng ngài là người cô ấy vô cùng sùng bái! Việc này từ đầu đến cuối đều là lỗi của tôi, tôi đã không bảo quản tốt súng dẫn đến việc khẩu súng bị người khác đổi. Là tôi đã hại Tịch phải chịu vết thương nặng như thế này… Xin ngài hãy yên tâm, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm cho chuyện này."
Lục Đình Kiêu chỉ nhìn ánh mắt Orlando nhìn Ninh Tịch thôi là đã biết, cái tên này chính là cái bông hoa đào nát hôm qua anh nghe thấy trong điện thoại, anh lạnh lùng hỏi lại: "Chịu trách nhiệm?"
Orlando ngường ngượng len lén liếc nhìn về phía Ninh Tịch: "Tôi quyết định rồi, tôi sẽ gả cho Tịch!"
Orlando nói bằng tiếng Trung.
Mà hiển nhiên là vốn tiếng Trung của anh ta cũng chẳng tốt gì cho cam, chẳng phân biệt nổi "cưới" với "gả" có gì khác nhau, nói xong rồi mới nhận ra hình như mình nói sai liền vội vàng chữa lại: "Tôi muốn lấy Tịch! Tóm lại là tôi sẽ kết hôn với Tịch!"
Cô đã… hoàn toàn không dám nhìn vẻ mặt của Lục Đình Kiêu nữa rồi….
Bầu không khí… "yên tĩnh" một cách khác thường…
Orlando quật cường nhìn chằm chằm vào Lục Đình Kiêu chờ anh trả lời.
Lục Đình Kiêu: "Không được."
"Tại sao?" Orlando nhíu mày: "Tôi thật lòng với Tịch mà, với lại vì sự nghiệp của cô ấy tôi có thể che giấu chuyện chúng tôi yêu nhau mà…"
Ánh mắt Lục Đình Kiêu liếc qua đám Martin: "Làm phiền các vị ra ngoài trước một lát, tôi có mấy câu muốn nói riêng với vị này."
Martin còn đang nghẹn một bụng nghi ngờ kết quả bị con hàng Orlando này làm mất cơ hội để hỏi, nhìn thấy sự việc phát triển đến nước này, chỉ đành bất đắc dĩ đứng dậy đi với mọi người đi ra ngoài.
"Rốt cuộc là tại sao?" Sau khi tất cả mọi người ra ngoài rồi, Orlando vẫn không chịu buông tha bám riết lấy hỏi.
Lục Đình Kiêu nhìn cô gái trên giường bệnh, những ngón tay thon dài khẽ mơn man trên cằm cô, rồi ngay sau đó anh nghiêng người đặt môi mình lên môi cô, một nụ hôn sâu quấn quýt…
"Bởi vì cô ấy là của tôi."