Chọc Tức Vợ Yêu

Chương 1723 : Đợi xem màn kịch hay

Ngày đăng: 16:05 27/05/20


Lục Sùng Sơn tự biết mình đuối lý nên cũng chỉ nhẹ giọng: "Chú Quan à, chuyện này quả thực là phía nhà họ Lục chúng tôi làm không thỏa đáng, nhưng nó không liên quan gì đến Đình Kiêu, là do người làm cha tôi đây không giải quyết tốt. Tất cả hậu quả sẽ do một mình tôi gánh chịu, nhà chú muốn bồi thường như thế nào tôi cũng…"



Lục Sùng Sơn nói đến đó, đột nhiên Lục Đình Kiêu ở phía sau lên tiếng ngắt lời.



"Để con nói chuyện với chủ tịch Quan." Lục Đình Kiêu nói.



Lục Sùng Sơn do dự một lát rồi mới đưa điện thoại cho con trai, Lục Đình Kiêu đón lấy di động lạnh lùng đáp lại: "Chủ tịch Quan."



Nghe thấy giọng của Lục Đình Kiêu cùng với xưng hô xa lạ, Quan Thụy lập tức cười lạnh một tiếng: "Đình Kiêu à, thật đúng là một đứa bé ngoan nhỉ, bây giờ ngay cả một tiếng "chú" cũng không thèm gọi nữa rồi đúng không?"



"Phòng khách tầng cao nhất của bệnh viện Đế Đô, tôi sẽ cho chủ tịch Quan một câu trả lời thích đáng." Lục Đình Kiêu hờ hững đáp lại.



"Hừ, đúng là đủ chân thành quá nhỉ! Muốn cho tôi một câu trả lời thế mà không tự mình đến nhà mà ngược lại còn bắt cái thân già này đến cái chỗ xui xẻo như bệnh viện ấy hả? Được thôi, tôi sẽ đến, tôi muốn xem xem, nhà họ Lục các người sẽ trả lời tôi như thế nào!"




Sau khi cúp điện thoại rồi, Nhan Như Ý vẻ mặt đầy lo lắng bước đến bên cạnh Lục Đình Kiêu: "Đình Kiêu, con định trả lời nhà họ Quan như thế nào?"



Đúng lúc này, Lục Cảnh Lễ bước ra khỏi phòng bệnh, anh ta dang tay ôm lấy vai mẹ mình: "Ôi, mẹ ơi, mẹ lo làm cái gì? Mẹ nghĩ xem mẹ có hai đứa con trai đẹp trai, thông minh thế này mà mẹ còn phải lo nữa hay sao? Đợi lát nữa mẹ chỉ cần ngồi xem kịch hay là được!"



"Kịch hay cái gì cơ? Con đừng có làm bậy nữa đấy!"



"Con có làm bậy bao giờ đâu! Dù mẹ có không tin con thì cũng phải tin anh con chứ? Tóm lại là hai người không cần phải làm gì hết, đến lúc đó có mặt là được rồi!" Lục Cảnh Lễ nói với giọng chắc nịch.



Nhan Như Ý và Lục Sùng Sơn quay ra nhìn nhau, chẳng biết hai đứa nó tính làm cái gì nữa. Nhưng mà, thấy Đình Kiêu không có tâm trạng uể oải mệt mỏi sau cơn đả kích, còn chủ động xử lý những chuyện này, hai người không khỏi thở phào một hơi.








Tiểu Bảo một bước cũng không rời khỏi phòng bệnh, ở bên cạnh làm bạn với Ninh Tịch, Annie cũng ở bên chăm sóc.



Còn Lục Sùng Sơn, Nhan Như Ý, Lục Đình Kiêu và cả Lục Cảnh Lễ đều đang chuẩn bị cho cuộc gặp mặt với nhà họ Quan.



Nửa tiếng đồng hồ sau, người nhà họ Quan đã có mặt.



"Chú dì, Cảnh Lễ…" Quan Tử Dao lần lượt chào mọi người, sau đó do dự nhìn sang người đàn ông đối diện đã rất lâu rồi không gặp: "Đình Kiêu…"



Bà Quan nhìn thấy thái độ lạnh lùng của Lục Đình Kiêu thì rất bất mãn: "Được rồi Tử Dao, con có tốt với nó thế nào thì cũng thế cả thôi? Còn không phải là bị đám phụ nữ bên ngoài làm cho mê muội đầu óc, mới dùng tí thủ đoạn thôi đã không phân biệt nổi đông tây nam bắc nữa rồi!"



Bà Quan vừa mới nói xong, liền cảm thấy hơi thở lạnh lùng xa cách của người đàn ông phía đối diện đột nhiên thay đổi, tuy rằng không rõ ràng, nhưng áp lực vô hình lại như thể khí thế của ngàn quân phủ chụp xuống, khiến người ta không thể thở nổi.



Bà ta khẽ ho một cái rồi dịu giọng đi, nói bằng ngữ điệu vô cùng chân thành tha thiết: "Đình Kiêu à, không phải dì nói con đâu, dì cũng lớn tuổi rồi, trải qua cũng nhiều rồi, cho nên dì rõ hơn con rất nhiều. Con nhìn đứa con gái mà con coi trọng đó, rồi lại quay sang nhìn Tử Dao nhà dì mà xem. Tử Dao nhà dì là tiểu thư khuê các, bất kể là nhân phẩm hay tài năng đều không cần phải bàn, tính cách lại hiền lành đơn thuần, ba mẹ con cũng nhìn thấy quá trình trưởng thành của nó, cũng biết rõ nhất…"



Tạm thời không để ý tới nhận xét của bà Quan về Ninh Tịch thì chỉ riêng về Quan Tử Dao mà nói, Nhan Như Ý và Lục Sùng Sơn quả thật vô cùng tán thưởng và hài lòng, lúc này trên mặt của bọn họ cũng khó tránh khỏi hiện lên sự áy náy.