Chọc Tức Vợ Yêu
Chương 1737 : Ấm ức
Ngày đăng: 16:05 27/05/20
Trang Tông Nhân bế cậu bé mềm mại trên tay, cực kì nhẫn nại dỗ dành: "Tiểu Bảo à, đừng sợ, theo ông về nhà ông sẽ chăm sóc tốt cho mẹ con, ông cũng hứa với con là sẽ không cho phép bất cứ ai chia cách con và mẹ cả, Tiểu Bảo lúc nào cũng có thể ở bên mẹ hết!"
Bánh bao nhỏ nhìn nhìn ông lão từ ái, vẻ mặt cảnh giác giờ đã dịu đi không ít, bé con ngoan ngoãn gật đầu.
Thấy cậu nhóc phản ứng lại với lời nói của mình, hơn nữa còn gật đầu, Trang Tông Nhân vui mừng vô cùng: "Được được được... mình về nhà thôi!"
Trang Tông Nhân thường ngày rất nghiêm khắc với các cấp dưới của mình, thêm việc nửa đời ông đều ở trên địa vị cao, lúc nào cũng nghiêm túc và cứng nhắc. Bình thường trước mặt bề dưới, ngay đến một nụ cười của ông cũng rất hiếm khi thấy được, nhưng lúc này ông lại dịu dàng với Tiểu Bảo đến nỗi khó tin.
Trang Vinh Quang thấy ông nội yêu mến bế bánh bao nhỏ thì trợn tròn mắt, vội đi tới trước mặt Trang Tông Nhân: "Ông, ông sao thế? Đưa chị họ đi là được rồi, sao ngay đến cả thằng oắt này... ngay đến thằng bé này cũng phải mang theo? Đang yên đang lành ông lôi nó theo làm gì!"
Đã bảo cắt đứt toàn bộ với Lục gia rồi cơ mà? Cái thằng nhỏ này là sao?
Trang Tông Nhân vừa nhẹ nhàng vỗ lưng Tiểu Bảo dỗ dành, vừa bực mình trừng mắt với Trang Vinh Quang: "Ông làm gì có cần sự đồng ý của cháu không? Đừng có ở đó mà gào ầm lên nữa, cháu đến cũng đến rồi, còn không mau quay trở lại đơn vị đi!"
Tuy Trang Tông Nhân hỏi ý kiến nhưng ông bế Tiểu Bảo không chịu buông, rõ ràng là đã quyết định phải vậy rồi.
Lục Sùng Sơn và Nhan Như Ý đưa mắt nhìn nhau, không ngờ cuối cùng lại thành ra thế này, nhất thời hai người lâm vào thế khó xử.
Tiểu Bảo và Ninh Tịch không phải xa nhau tất nhiên là chuyện tốt, nhưng... để người nhà họ Trang bế luôn cả Tiểu Bảo theo... thì...
"Sao nào, vẫn lo Trang gia chúng tôi sẽ hại cháu trai nhà các người à?" Trang Tông Nhân bỗng đanh mặt nói.
Lục Sùng Sơn nhìn con trai, ông biết có lẽ đây là kết quả tốt nhất mà con ông có được, Đình Kiêu làm vậy hẳn là có suy nghĩ riêng của nó.
Huống hồ, một gia đình như Trang gia nếu đã đón Tiểu Bảo đi, vậy chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho nó, họ có lo lắng cũng chỉ là chuyện thừa thãi.
Lục Sùng Sơn sau một khoảng thời gian do dự ngắn ngủi cuối cùng vẫn nói: "Lão thủ trưởng nặng lời rồi, chúng tôi chỉ sợ Tiểu Bảo sẽ làm phiền tới các vị thôi!"
"Không phiền." Trang Tông Nhân nghe vậy liền đánh nhịp quyết định: "Nếu đã không có ý kiến gì, vậy chuyện này cứ quyết định thế đi."
"Hừm... ai nói là không có ý kiến..." Lời của Trang Vinh Quang hoàn toàn bị tất cả ngó lơ.