Chọc Tức Vợ Yêu
Chương 1785 : Anh ấy bị chị dọa cho đần ra rồi kìa!
Ngày đăng: 16:05 27/05/20
"Thưa ngài, ngài có cần phục vụ không?"
"Em nhớ anh…"
"Ngài chắc không? Tôi cho rằng, ngài chắc chắn sẽ hài lòng về tôi."
"Anh yêu, em về rồi đây…"
"Ừm, em ở bên cạnh anh."
…
Cảnh tượng trong giấc mộng như một cơn thủy triều trào dâng trong đầu anh.
Anh cho rằng sự nhân từ nhất mà ông trời cho anh chính là cuối cùng cũng để anh gặp được cô trong giấc mơ.
Nếu như đây là mơ, anh nguyện rằng cả đời này đều không tỉnh.
Mà anh nghĩ cũng không dám nghĩ, sau khi tỉnh lại, tất cả những cảnh tượng đó không phải là mơ… mà là sự thật…
Nhìn biểu cảm dại ra của ông anh mình, Lục Cảnh Lễ ho khẽ một tiếng, chối bay biến: "Anh hai, anh đừng hỏi em, hỏi chị ấy ý!"
Thần sắc của Lục Đình Kiêu cực kì nghiêm khắc: "Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"
Ninh Tịch phụ họa: "Này tên ngốc! Anh ấy bảo anh giải thích kìa!"
Trán Lục Cảnh Lễ hiện lên một đống vạch đen: "Má! Tại sao lại là em! Chuyện này rõ ràng là do chị gây ra cơ mà! Là chị nhất quyết đòi làm còn gì!"
Ninh Tịch: "Anh yêu, cổ họng em bị đau."
Lục Đình Kiêu: "Cảnh Lễ, em nói đi."
"…" Lục Cảnh Lễ bị hành cho suýt chút nữa thì cắm luôn đầu xuống đất, chỉ đành ngoan ngoãn nghe lời kể lại cho Lục Đình Kiêu nghe toàn bộ sự việc không sót một chi tiết nào kể từ khi Ninh Tịch tỉnh dậy đến giờ.
Lục Đình Kiêu nghe thế liền cau mày nói: "Cô ấy làm liều mà em cũng làm bậy theo luôn à?"
"Em biết sai rồi!" Lục Cảnh Lễ gục đầu nhận sai, chuyện này anh quả thực có lỗi, không nên để bà cô này tự do làm loạn mới phải, anh đã sớm hối hận rồi.
"Lập tức liên lạc cho tất cả bác sĩ ở thị trấn Lộc chuẩn bị sẵn sàng, còn nữa cũng liên lạc cho Annie." Lục Đình Kiêu lập tức nhanh chóng lên tiếng dặn dò như thể sắp có chuyện hệ trọng xảy ra.
"Vâng."
Ninh Tịch ở bên cạnh ấm ức lầm bầm: "Em đâu có liều gì đâu, sau khi em tỉnh lại điều đầu tiên mà em muốn làm nhất đương nhiên là gặp anh rồi!"
Lục Cảnh Lễ: "…"
Ngủ mất một năm mà kỹ năng "vuốt lông" không thụt lùi đi tí nào nhỉ…
Cả người Lục Đình Kiêu run lên, anh ôm chặt cô vào lòng: "Ninh Tịch, anh không cách nào để mất em lần thứ hai nữa."