Chọc Tức Vợ Yêu
Chương 1789 : Chưa bao giờ quên
Ngày đăng: 16:05 27/05/20
Lục Đình Kiêu nói rồi, mở cửa đi xuống: "Anh đi đón nó, em đừng chạy lung tung, bên này người đi lại và xe đông lắm."
"Vâng." Ánh mắt của Ninh Tịch vẫn luôn dõi theo bóng dáng của Tiểu Bảo ở cách đó không xa, trong lòng đầy bất an gật đầu.
Lục Đình Kiêu đẩy cửa xuống xe, đi về phía con trai.
Tiểu Bảo đang đứng đợi trước cửa nhìn thấy người đang đến liền đi về phía ba mình như mọi khi.
Lục Đình Kiêu khẽ xoa đầu con trai: "Sao hôm nay ra muộn thế?"
Tiểu Bảo cúi đầu nhìn cái hộp trong tay: "Tiết thủ công, làm bánh ngọt, con cũng làm cho mẹ một cái."
Lục Đình Kiêu nhìn hộp bánh ngọt rồi đón lấy, anh nắm lấy tay con đi về phía chiếc xe đang đỗ.
Hai người đi qua một hàng đồ chơi, chủ quán bày rất nhiều đồ, có những con vật nhỏ như bươm bướm, châu chấu làm bằng tre.
Chủ quán thấy một cậu bé đáng yêu nhìn chằm chằm vào những món đồ chơi trong sạp hàng liền lập tức nhiệt tình mời chào: "Này cậu bạn nhỏ có thích không? Bảo ba mua cho cậu một thứ đi!"
Tiểu Bảo liền quay người đi thẳng, chẳng chút lưu luyến gì.
Không đẹp bằng mẹ làm.
Lúc sắp đến gần chỗ xe đang đỗ, Tiểu Bảo chợt ngừng lại: "Hôm nay con sang nhà ông bà, đưa bánh cho mẹ hộ con."
"Mẹ ơi…"
"Mẹ đây!"
"Mẹ ơi..." Tiểu Bảo ôm chặt lấy cổ mẹ, khóc nức nở.
Tất cả mong đợi, tất cả nỗi nhớ thoáng chốc đã được trút hết ra ngoài toàn bộ.
Ôm lấy Tiểu Bảo đang khóc không thành tiếng, Ninh Tịch khó chịu đến mức sắp vỡ òa đến nơi: "Xin lỗi… con yêu mẹ xin lỗi…"
Lục Đình Kiêu đứng bên cạnh dịu dàng nhìn hai mẹ con đang khóc nức nở, anh nhẹ nhàng nhắc Tiểu Bảo: "Chẳng phải con có thứ muốn tặng cho mẹ hay sao?"
Tiểu Bảo thế mới tạm nín khóc, nấc cục nghẹn nghẹn lấy cái hộp từ trên tay ba mình đưa cho mẹ.
"Con tặng mẹ sao?" Ninh Tịch hỏi.
Tiểu Bảo gật đầu.
Ninh Tịch cẩn thận từng chút một mở hộp ra, liền nhìn thấy trong đó là một cái bánh ngọt, trên mặt bánh có một bức tranh vẽ bằng mứt hoa quả.
Những đường nét đơn giản vẽ nên bức tranh cô gái nằm trên giường bệnh, bên cạnh cô gái, có một bóng dáng bé nhỏ đang ngồi…
Tiểu Bảo của cô…
Chưa bao giờ quên cô…
Cứ nghĩ đến mỗi ngày cậu nhóc cô đơn ngồi bên giường đợi cô tỉnh lại, tim Ninh Tịch lại tràn ngập áy náy, tại sao cô lại không thể tỉnh lại sớm hơn, sớm hơn một chút nữa chứ.
"Cám ơn… mẹ rất thích… cám ơn con…"