Chọc Tức Vợ Yêu
Chương 2031 : Chị tin em
Ngày đăng: 16:07 27/05/20
Hàn Tử Huyên căm phẫn trừng mắt nhìn Dịch Húc Đông, tóc tai cô ta bù xù, áo quần xộc xệch quỳ dưới đất không ngừng cầu xin: "Bà Dịch, tôi sai rồi! Tôi biết sai rồi... xin bà thãy tha cho tôi lần này..."
Tưởng Man Lệ thì làm gì có chuyện dễ thương lượng như vậy. Bà ta kêu người đặt một cái ghế xuống bên cạnh rồi nhàn nhã ngồi xuống, cứ như thế một đằng để Dịch Húc Đông xoa bóp vai cho bà ta, một đằng ra lệnh cho tay sai tiếp tục.
Mãi cho đến khi cảnh sát biết được tin xuất hiện thì trò hề này mới tới hồi kết.
Nhưng mà, cảnh tượng này đã bị vô số người qua đường quay chụp lại, thậm chí đoạn video này còn được truyền bá trên mọi ngõ ngách của internet.
Hàn Tử Huyên không biết chính mình đã thoát khỏi cái nơi như trong ác mộng này như thế nào nữa, cô ta không thèm nhìn đường hay bất cứ cái gì mà hoảng loạn xông thẳng xuống gara ô tô, đâm đầu thẳng vào một chiếc xe đang lao tới.
Chiếc xe lập tức thắng gấp nên phát ra một tiếng két chói tai và may mắn dừng lại ngay trước mặt cô ta ở một khoảng cách phải nói là rất nguy hiểm.
Một người vội mở cửa xe chạy xuống xem tình hình, phát hiện người suýt bị đâm vào là một cô gái tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch.
Sau khi nhìn rõ mặt cô gái đó, người đàn ông kia liền giật mình: "Hàn Tử Huyên?"
Hàn Từ Huyên thấy người từ trên xe xuống là người quen nên cũng ngẩn ra: "Tô... Tô tổng..."
"Cô..." Tô Diễn nhíu mày.
Hàn Tử Huyên đờ đẫn cả ra, không nói nổi câu gì mà suy sụp ngồi thụp xuống khóc rống lên.
Tô Diễn thấy trên người Hàn Tử Huyên đều là viết móng tay phụ nữ cào xé nên dường như cũng đoán ra được là chuyện gì, nhưng gã cũng chẳng muốn nói rõ. Nói cho cùng, lần này nếu không phải là Hàn Tử Huyên làm lộ cuộc đối thoại với Tuyết Lạc ra, chuyện cũng sẽ không đến nước này, hiểu lầm giữa gã và Ninh Tịch cũng sẽ không trở nên gay gắt như thế.
"Ngoan lắm."
"History thật đúng là vô liêm sỉ, suốt ngày đối đầu với chúng ta, lại còn đổ cho bên mình đạo nhái nữa chứ, lần này nhất định phải đánh cho chúng nó quỳ xuống khóc mới thôi!" Hàn Mạt Mạt thờ phì phì nói.
Ninh Tịch thấy Cung Thượng Trạch vẫn không nói gì, trông có vẻ như tâm hồn đang treo ngược cành cây, vì vậy cô đặt bản phác thảo xuống đi tới bên cạnh cậu: "A Trạch, em đang nghĩ gì thế?"
Cũng Thượng Trạch muốn nói lại thôi, chỉ lắc đầu nói: "Không có gì đâu sếp."
Hai mắt Ninh Tịch nheo lại, cô lựa lời hỏi dò: "Có phải chỗ Đới Uy vẫn còn bản thiết kế của em đúng không."
Cung Thượng Trạch mím môi: "Em mới thống kê lại, bản phác thảo có lẽ là hết rồi nhưng em cũng không chắc là có bỏ sót gì không nữa."
Ninh Tịch biết nỗi lo của Cung Thượng Trạch, đối với cậu mà nói, chuyện khó khăn nhất chính là vượt qua chính bản thân mình.
Cung Thượng Trạch bặm môi nhìn Ninh Tịch: "Sếp à, tới lúc đó chị có đi không?"
Ninh Tịch gật đầu: "Đương nhiên là đi rồi, thời khắc quan trọng như thế sao chị có thể không tới được? Lúc đấy chắc chị cũng phải tới Lorraine lấy ngoại cảnh, chắc chắn là sẽ tới đấy."
Ban đầu Cung Thượng Trạch vẫn còn tỏ ra bất an nhưng sau khi thấy Ninh Tịch nói vậy, nỗi bất an cũng dần tiêu tán, cặp mắt cậu dần sáng trở lại: "Sếp, em sẽ không để chị thất vọng đâu!"
Ninh Tịch khẽ cười: "Chị tin em."
Cung Thượng Trạch thẹn thùng nói: "Sếp, mấy ngày tới em có thể tới thị trấn Lộc làm phiền chị với ngài Lục vài ngày được không?"
Ninh Tịch nghe vậy thì vui vẻ đáp: "Tất nhiên là được rồi! Nơi đó đúng là rất có linh cảm, chị ở đó mà còn chẳng nỡ đi cơ!"
Cung Thượng Trạch cũng không giải thích, chỉ gật đầu đáp: "Ừm."