Chọc Tức Vợ Yêu

Chương 437 : Boss để tôi đến bảo vệ cô

Ngày đăng: 15:58 27/05/20


Mua quà xong Ninh Tịch liền trở về căn hộ của mình, vừa cúi tìm chìa khóa xong ngẩng lên thì đột nhiên thấy một anh chàng cao to đen hôi, cơ bắp cuồn cuộn đập vào mắt.



Ninh Tịch sửng sốt một chút, lại nhìn nhìn số nhà, cô không đi nhầm mà?



"À... xin hỏi anh là ai? Đây là nhà tôi, anh cản đường tôi..."



"Ninh tiểu thư, tôi là Hùng Chí, Boss cho tôi đến bảo vệ cô."



Anh chàng vừa trả lời vừa ngoan ngoãn bước sang hai bước nhường vị trí ra cho cô nhưng vẫn tiếp tục làm môn thần giữ cửa.



Ninh Tịch có chút kinh ngạc: "Boss? Boss của anh là ai?"



Hùng Chí vẫn nghiêm túc trả lời: "Thưa tiểu thư, Boss của tôi họ Lục."



Khóe miệng Ninh Tịch khẽ méo: "Họ Lục... chắc không phải là Lục Đình Kiêu chứ?"



Hùng Chí gật đầu: "Đúng vậy."



Ninh Tịch đầu đầy hắc tuyến: "Đúng là anh ta hả... ôi mẹ nó! Đang êm đang đẹp cho người bảo vệ tôi làm cái gì?"


Hửm? Nhìn người này có vẻ cứng nhắc thế mà không ngờ lại dễ thuyết phục đến thế, Ninh Tịch thở phào một hơi, sau đó đi thẳng vào trong nhà.



Sau khi vào nhà, cô nhắn cho Lục Đình Kiêu bảo anh không cần cho người tới bảo vệ cô, rất phiền toái.



Tin nhắn đã gửi đi nhưng đầu bên kia mãi không trả lời lại.



Trước đây mỗi lần cô nhắn tin cho Lục Đình Kiêu thì chỉ cần mấy giây anh đã trả lời lại, đây là lần đầu tiên lâu thế mà chưa trả lời...



Chắc là công việc nhiều quá đi.



Ninh Tịch cũng không quá để ý đến chuyện này, đem chiếc vòng ngọc vừa mới mua ra nhìn lại thật kỹ.



Cũng không biết có phải chiếc vòng này là do cô dùng tiền cát-xê của bộ phim đầu tay mua được hay không mà càng nhìn càng thích, càng nhìn càng hài lòng, nhìn một lúc lâu mới cẩn thận cất đi.



Xem chút tin giải trí, lại xem vài tập phim thoáng chốc trời đã tối...



Di động vẫn không có chút âm thanh nào, Lục Đình Kiêu chưa trả lời cô.



Ninh Tịch hơi nhíu mày, theo lý thuyết thì thời gian này đã xong việc rồi ăn cơm rồi chứ, anh ấy không thấy sao? Hay là đã thấy mà không trả lời?



Cũng không biết tại sao mà trong lòng mơ hồ có chút bất an...



Mẹ nó! Điên mất thôi! Chỉ là nửa ngày không thấy tin nhắn trả lời thôi mà!



Ninh Tịch lắc đầu một cái, vội vàng ném di động đi ăn cơm, không nghĩ bậy bạ nữa...