Chọc Tức Vợ Yêu

Chương 660 : Xin lỗi, anh đến muộn!

Ngày đăng: 15:59 27/05/20


Đúng lúc này, một chiếc xe việt dã quân dụng chạy như bay tới phía sau Lục Đình Kiêu.



Bộ trưởng Naka cùng với mấy thuộc hạ vội vàng xuống xe.



Hiển nhiên, Thượng úy thấy tình hình không khống chế nổi nữa bèn thông báo với cấp trên của mình.



Bộ trưởng Naka đuổi tới trước mặt Lục Đình Kiêu, khuôn mặt ngập vẻ lo lắng: "Ngài Lục, ngài đã đồng ý với tôi là giải quyết hòa bình cơ mà!"



"Tôi nói là sẽ cố hết sức." Lục Đình Kiêu trả lời với vẻ vô cảm.



"Ngài Lục, tôi biết ngài sốt ruột muốn cứu vợ mình, nhưng thật ra cũng không phải là không có cách, đợi bọn họ rời khỏi khu vực nước X ra biển rồi, chúng ta sẽ có cơ hội ra tay! Cần gì phải cứng chọi cứng lúc này đúng không?" Naka ra sức khuyên nhủ.



Lục Đình Kiêu nghe vậy, vẻ mặt đã có vẻ hơi dao động.



Bộ trưởng vừa thấy có hi vọng bèn lập tức cố gắng dùng lời lẽ để khuyên nhủ.



Khuyên bảo hơn nửa ngày, cuối cùng vẻ mặt Lục Đình Kiêu cũng trầm xuống: "Rút lui."



Satan lập tức trào phúng, "Ơ kìa, sao lại rút lui? Tôi còn chưa đồng ý mà?"


Naka hạ quyết tâm, đến lúc đó phải gắng hết sức phái người đi cứu nhưng có cứu được hay không, hay có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không thì không biết được.



"Ngài Lục, bây giờ chúng ta về DiBu trước để thương lượng đối sách cụ thể, bàn bạc kĩ hơn…"



Naka đang muốn trấn áp cảm xúc của Lục Đình Kiêu, thì Lục Đình Kiêu lại đột nhiên trầm mặt mở miệng: "Trở lại biên giới Philadelphia!"



Bộ trưởng Naka không hiểu ra sao, không biết lúc này Lục Đình Kiêu tới biên giới làm gì nhưng vì chột dạ nên cũng chỉ đành lệnh cho mọi người di chuyển về phía biên giới Philadelphia.



Lúc cách biên giới còn mấy trăm mét, Lục Đình Kiêu đột nhiên nhảy xuống khỏi xe tăng ở giữa đường, bước nhanh về phía trước.



"Hey, BOSS! Bên này! Bên này!"



Cách đó không xa, bên cạnh cột mốc biên giới, một người đang gào khản cả cổ họng. Người đó có mái tóc nâu và đang dìu cơ thể mảnh mai của một cô gái, cô gái kia nhìn có vẻ giống…



Sau khi thấy rõ hai người, đôi mắt Lục Đình Kiêu như bị xiết chặt, nhanh chóng đi về phía đó.



Ninh Tịch mất máu quá nhiều, lại bị dày vò cả ngày, lúc này thần trí đã mơ hồ, thấy bóng người quen thuộc tiến về phía mình liền lầm bầm theo bản năng: "Lục... Đình Kiêu..."



Một giây trước khi mất ý thức, cô cảm giác mình được bao bọc bởi một cái ôm ấm áp, còn có cả giọng nói run rẩy vang lên…



"Là anh đây! Xin lỗi! Anh đến muộn!"