Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 100 : Dụ Thiên Tuyết, tôi thả em không được

Ngày đăng: 17:38 19/04/20


Lần nữa tới bệnh viện thế nhưng lại là loại tình huống này.



Nam Cung Kình Hiên nhíu mày lo âu chờ kết quả ở ngoài cửa phòng bệnh, anh phiền não muốn hút một điếu thuốc nhưng đưa lên môi rồi lại lấy xuống, bệnh viện hẳn là không cho phép hút thuốc, nhưng mà….. Đáng chết, tình trạng của cô như thế nào rồi?!



Đợi đến lúc bác sĩ ra ngoài nhưng Dụ Thiên Tuyết vẫn chưa tỉnh lại, một khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng vùi sâu trong drap giường trắng như tuyết trên chiếc giường đơn trong phòng bệnh.



“Sốt 39°5, sao bây giờ mới đưa đến đây?! Tiếp tục sốt cao thì đần độn cũng không biết chừng!” Bác sĩ gạt khẩu trang cau mày nói, dùng ánh mắt khiển trách nhìn Nam Cung Kình Hiên.



Sắc mặt người đàn ông cao lớn tái xanh, thái độ cũng rất khiêm tốn, thấp giọng trả lời: “Xin lỗi, là do tôi sơ sót.”



“Cậu đó, tốt với bạn gái mình hơn một chút, thời tiết này rất dễ bị cảm lạnh nhưng dù có lạnh cỡ nào thì cũng không lạnh thành ra như vầy chứ? Thật không biết các anh các chị tại sao lại…..” Bác sĩ oán trách nói thầm, đeo khẩu trang lên: “Cậu qua đây cầm thuốc giúp tôi, chích thuốc hạ sốt rồi chờ coi có thể hạ sốt hay không, nếu như không được thì phải nằm viện 2 ngày.”



Nam Cung Kình Hiên xanh cả mặt, có mấy cuộc điện thoại gọi tới nhưng nhìn anh cũng chưa nhìn liền trực tiếp cắt đứt, cuối cùng dứt khoát tắt điện thoại.



Thuốc cũng đã chích xong, nhưng suốt 2 giờ cô vẫn chưa tỉnh lại.



Bác sĩ lại quay trở vào đo nhiệt độ lần nữa, nhìn nhiệt kế thì thở phào: “Hạ được một chút, các người không gấp gáp chứ? Không có gì thì nằm viện một ngày, dĩ nhiên, nếu cậu cảm thấy thế này cũng không thành vấn đề thì cứ lấy thuốc về nhà uống, tôi không có ý kiến.”



Nam Cung Kình Hiên gật đầu một cái: “Tôi ở đây với cô ấy.”



Lúc chạng vạng Nam Cung Kình Hiên trở về biệt thự một chuyến lấy ít đồ, đi xuống lầu thấy La Tình Uyển ở trong phòng khách đang lo lắng gọi điện thoại, nhìn thấy anh thì rất kinh ngạc, vội vàng nghênh đón: “Sao bây giờ anh mới về? Hôm nay em gọi rất nhiều cuộc điện thoại cũng không tìm được anh, anh không biết Dạ Hi đã xảy ra chuyện phải không? Liên lạc với anh không được em sốt ruột muốn chết.”



Nam Cung Kình Hiên giật mình: “Nó thế nào? Xảy ra chuyện gì?”



LaTình Uyển lắc đầu: “Cũng là trách chính bản thân em ấy, mang thai 6 - 7 tháng còn muốn lái xe đi hóng gió, Dĩ Sênh không lay chuyển được nên đành phải đưa em ấy đi, vốn là trên đường rất cẩn thận nhưng em ấy vẫn còn chơi trò yếu tim như vậy, sau đó lại cùng một chiếc xe…..”


Suốt gần cả 1 tháng, Nam Cung Kình Hiên như là thay đổi thành một người khác, đối với cô vô cùng dịu dàng, bất cứ chuyện gì cũng có thể quan tâm lo liệu chu toàn, chỉ duy nhất một điều là theo ý nguyện của cô không hề chạm vào cô nữa, vì mỗi lần thân mật là ánh mắt yếu đuối như mắt một con nai con của cô lại đề phòng, lần đầu tiên Nam Cung Kình Hiên vì một người phụ nữ mà nhẫn nhịn dục vọng lâu như vậy.



Phần lớn thời gian sau khi kết thúc công việc anh đều ở lại khu Bích Vân, rất ít khi trở về nhà Nam Cung.



Tảng sáng, sương mù từ từ tản đi, trong chiếc mền ấm áp làm cho người ta tham luyến Nam Cung Kình Hiên cảm giác được người trong ngực bỗng nhúc nhích, chính mình cũng từ từ tỉnh táo lại, ôm sát cô triền miên hôn lên trán cùng gò má của cô.



“Có lạnh hay không?” Giọng nói trầm thấp của Nam Cung Kình Hiên vang lên, hơi thở nóng bỏng phun bên tai cô: “Tôi nói rồi máy điều hòa không khí ở đây có thể thay đổi tần số lạnh thành nóng, em chính là không có ý định mở đúng không?”



Dụ Thiên Tuyết bị ôm rất chặt hô hấp cũng muốn không thông, mở hàng mi như cánh bướm ra, cô mở miệng nói: “Tôi không có thói quen mở điều hòa trong mùa đông, anh thích thì cứ mở, tôi không có ý kiến.”



Ánh mắt của Nam Cung Kình Hiên từ từ trở nên nguy hiểm, lật người đè lên cơ thể cô, đôi mắt như mắt dã thú nhìn cô chăm chú.



Vật nào đó ở phía dưới thân thể to lớn của anh đã bắt đầu thức tỉnh trở nên cực nóng cứng rắn, chống đỡ trên thân thể mềm mại của cô nhẹ nhàng nảy lên, Dụ Thiên Tuyết cảm giác trong mền có khí lạnh tràn vào, thanh tỉnh hơn một chút, đôi mắt trong veo như nước chống lại ánh mắt nóng bỏng của anh.



“Còn lại bao nhiêu ngày?” Đột nhiên anh lạnh lùng hỏi.



Dụ Thiên Tuyết sợ hãi nén chịu sự bộc phát của anh, trả lời rõ ràng: “9 ngày.’



“A….. Em nhớ rất rõ!” Nam Cung Kình Hiên giận quá hóa cười, ánh mắt lạnh như băng cơ hồ có thể đâm thủng cô.



Dụ Thiên Tuyết cũng không nói lời nào, trong ánh mắt có sự tuyệt vọng cùng kiên định đan xen, thật sự cô đang mong đợi ngày đó, ngày cô tự do, ngày mà cô không còn ăn nhờ ở đậu nữa, không nợ người ta cái gì cũng không cần từng đêm chịu khuất nhục và đau khổ giày vò!



Nam Cung Kình Hiên bùng cháy lửa giận, bất thình lình đè thấp người xuống mạnh liệt hôn đôi môi của cô.



Dụ Thiên Tuyết bị động tác cuồng liệt của anh hù sợ, đôi môi bị buộc cạy mở nghênh đón cuồng phong mưa rào anh mang tới, ý thức chìm nổi giống như ở giữa trung tâm sóng lớn, bàn tay anh xé rách áo ngủ đơn bạc của cô, cảm xúc toàn thân bất chợt lạnh lẽo, Dụ Thiên Tuyết có thể cảm nhận được bản thân đã không còn bất kỳ che đậy gì.