Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 1023 : Trong tử cung đã đậu thai, có muốn giữ lại không? (3)

Ngày đăng: 17:38 19/04/20


Đứa bé, cô có bé con, đã có bé con thì chính là chuyện của 2 người không phải sao?



Bây giờ Nam Cung còn chưa biết tin này, nếu như cậu ấy biết, vậy thì…..



“Anh đừng nói cho anh ta biết, Lạc Phàm Vũ, tôi cầu xin anh đừng nói cho anh ta biết!” Hai mắt của Dụ Thiên Tuyết đầy nước mắt, run rẩy cầu xin anh, sự quật cường cùng kiên quyết làm cho lòng phải người rung động.



Trong lòng Lạc Phàm Vũ vô cùng rối rắm, hai mắt nóng lên mà phức tạp, nghiêng mặt sang bên hít một hơi thật sâu, có chút tự giễu cười cười, lắc đầu nhìn cô: “Xin lỗi, điểm này tôi không làm được.”



“Anh…..” Dụ Thiên Tuyết trợn to hai mắt, trong lòng sợ hãi tới cực điểm.



Điện thoại di động trong túi vang động, tâm tình của Lạc Phàm Vũ phức tạp cực độ, một tay bắt lấy Dụ Thiên Tuyết một tay nhận điện thoại: “Alo? ….. Đúng, ừ, mình đã gặp được cô ấy, Nam Cung Kình Hiên, mình muốn nói rõ trước với cậu, có chuyện gì thì trước hết cậu phải bình tĩnh cho mình, có nghe hay không? Ở bệnh viện Lam Hà, cậu tự tới đi, đúng, không sai, còn nữa….. Cậu….. Zhít!!”



Đột nhiên Lạc Phàm Vũ hít sâu một hơi, đau đến rút tay về, lúc này mới thấy là do Dụ Thiên Tuyết đang hung hăng cắn vào cổ tay đang giữ lấy tay cô, nhất thời anh không đề phòng thế nên đã buông lỏng tay, cô liền tránh thoát hướng về phía sau chạy đi!



“Đáng chết….. Cái cô gái này….. Alo?!” Lạc Phàm Vũ rống vào di động, nhưng trừ âm thanh tút tút thì không còn âm thanh nào khác.



Anh cúp điện thoại, nhấc chân đuổi theo phương hướng Dụ Thiên Tuyết đang chạy.



“Đến cùng thì cô đang sợ cái gì? Không chạy sẽ chết sao?!” Lạc Phàm Vũ cũng gấp đến độ giậm chân giận dữ, sau khi bắt được Dụ Thiên Tuyết mới chợt hiểu lời nói của mình có ý gì, đôi mắt anh từ từ rung động, đột nhiên hiểu ra Dụ Thiên Tuyết đang trốn tránh điều gì, anh cũng thanh tỉnh ngay lập tức, quan hệ của Dụ Thiên Tuyết và Nam Cung không phải là bạn bè trai gái lại càng không phải quan hệ nam nữ bình thường, bọn họ không có kết quả!



Có La Tình Uyển ở đây, lại còn có hôn ước, hiện tại đứa bé trong bụng Dụ Thiên Tuyết được coi là gì?!
Lạc Phàm Vũ tiếp tục cười khổ, đút hai tay vào túi quần, lạnh nhạt nói: “Tôi có thể hiểu được suy nghĩ hiện giờ của cô, phụ nữ luôn là động vật cảm tính, hiện tại cô không muốn bỏ đứa bé là chuyện rất bình thường, nhưng cô phải biết một điều, quan hệ giữa cô và Kình Hiên sớm muộn gì cũng phải kết thúc, đến lúc đó cô chỉ có một mình lại còn phải dẫn theo đứa bé! Tôi không cảm thấy cô có dũng khí lớn đến vậy!” 



Dụ Thiên Tuyết không nói lời nào, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt có vẻ hơi mờ mịt, đúng vậy, thật sự cô không rõ bản thân có bao nhiêu dũng khí, nhưng điều duy nhất cô có thể xác định là không thể cho Nam Cung Kình Hiên biết chuyện bé con, lại càng không thể cho nhà Nam Cung cùng những người ngoài cuộc đó tới lực chọn sống chết cho bé con của cô!



“Trước hết không cần quản những chuyện này, anh bảo đảm là sẽ không nói cho anh ta biết!” Dụ Thiên Tuyết chậm rãi đứng lại, trong lòng căng thẳng như dây cung, nhìn Lạc Phàm Vũ cầu xin lần cuối cùng.



Lạc Phàm Vũ chăm chú nhìn cô hồi lâu, gật đầu một cái: “Ừ, tôi sẽ không nói cho cậu ấy biết, nhưng là Dụ Thiên Tuyết, cô hãy nhớ, từ nay cô thiếu tôi một cái ân tình.”



Trong đầu Dụ Thiên Tuyết rối loạn, không biết ánh sáng lóe lên trong mắt người đàn ông này đại biểu hàm nghĩa gì, cô do dự, nhưng là nghe được một âm thanh ở rất xa, gió nhẹ thổi vờn qua mái tóc của cô, Dụ Thiên Tuyết có thể thấy xa xa ở trên đường cái có một chiếc Lamborghini đang lao tới bên này với tốc độ đáng sợ, đột nhiên trong lòng cô run lên, quay đầu lại nhìn Lạc Phàm Vũ: “Tôi sẽ trả lại cho anh!”



Một tiếng thắng xe chói tai, chiếc Lamborghini dừng lại ở phía sau cô.



Nam Cung Kình Hiên nhìn bóng dáng mảnh khảnh xa xa đó, cởi dây an toàn ra bước xuống xe, đi tới giơ một tay ôm cô vào trong ngực, cũng không nhìn Lạc Phàm Vũ lấy một cái, bàn tay bưng lấy mặt cô tỉ mỉ tra xét, lúc này đôi mắt mới lạnh lùng nhìn sang Lạc Phàm Vũ, giọng u lãnh nói: “Cậu đã nói gì với cô ấy?”



Khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh buốt lại đầy nước mắt, tên Lạc Phàm Vũ này quả thực là không muốn sống mới chọc cô khóc thành như thế!



Lạc Phàm Vũ hơi cứng họng, gương mặt tuấn tú lại thản nhiên, lạnh nhạt nói: “Xảy ra chuyện gì thì mình nói chuyện đó, không hề phóng đại, chẳng qua là cô gái của cậu không muốn gây phiền toái cho cậu mà thôi, cậu có thể rống mình, chứ đừng có tùy tiện tức giận với cô ấy.”



Đôi mắt băng lãnh của Nam Cung Kình Hiên lại nhiều thêm một tầng sát khí, anh cùng Lạc Phàm Vũ có giao tình nhiều năm, nhưng không biết tại sao, một Lạc Phàm Vũ từ trước đến giờ luôn phong lưu phóng khoáng lại vì một cô gái mà cầu cạnh anh như vậy.