Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 108 : Đứa bé của anh, chính tay anh hủy diệt

Ngày đăng: 17:38 19/04/20


Nam Cung Kình Hiên sốt ruột đứng tại chỗ nhìn xung quanh, điện thoại reo liên hồi, anh nhận từng cuộc từng cuộc, đằng đằng sát khí, tầm mắt nhìn về phía Dụ Thiên Tuyết. Mang truyện đi, xin ghi rõ nguồn: dd lequydon



Dụ Thiên Tuyết tựa người vào góc tường, thân hình mảnh khảnh đứng thẳng tắp, tay vuốt ve bụng chợp mắt nghỉ ngơi.



Cô không phải cố ý, cô biết phải nói với anh như thế nào đây?



Ngay trong cái nháy mắt đó, nếu như cô không tránh ra, thế thì người chết chính là cô, bị bánh xe nghiền qua người chính là cô, ví bằng chỉ đụng vào cô mà thôi, thì chiếc xe kia, căn bản là nên thắng lại, đúng hay không?



Những điều này, cô phải nói như thế nào?



Nước mắt ấm áp quanh quẩn ở đáy mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn của Dụ Thiên Tuyết trắng bệch như một tờ giấy, một chữ cũng không nói.



Bất thình lình, đèn phòng cấp cứu chợt tắt.



Bác sĩ đi ra, trên áo dính đầy máu tươi.



“Em ấy như thế nào? Đứa bé đâu?” Nam Cung Kình Hiên nghênh đón, nóng nảy hỏi.



Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, cũng không bực bội, thở gấp: “Giữ mẹ hay con?”



Nam Cung Kình Hiên kinh hãi: “Bà nói cái gì?” 



“Tôi hỏi cậu là giữ lại mẹ hay giữ lại đứa trẻ!” Bác sĩ cau mày nói: “Hiện tại tình trạng rất nguy hiểm, cảm xúc của bệnh nhân lại rất kích động, căn bản là trấn an không được, mặc dù bây giờ đứa bé còn chưa tắt thở, nhưng tôi nói cho cậu biết, tốt nhất là nên bảo vệ người mẹ, xác suất có thể giữ lại đứa trẻ rất nhỏ, cậu có muốn cân nhắc không?”



Nam Cung Kình Hiên nắm chặt quả đấm, nổi gân xanh: “Bà có ý gì! Con của em ấy cứ như vậy mà không còn sao?”



Ánh mắt bác sĩ hơi né tránh, cất cao giọng nói: “Đúng đúng đúng, cậu muốn bảo vệ người mẹ đúng không?”



Tình huống đã bị bức bách đến vạn phần nguy cấp, gương mặt tuấn tú của Nam Cung Kình Hiên đỏ lên, đối với anh mà nói, đưa ra một quyết định như vậy, trong lòng đau như cắt, im lặng vài giây, cuối cùng đè nén đau nhức trong lồng ngực nói: “Bảo vệ người mẹ….. Dạ Hi không thể có chuyện…..”
Năm phút sau, ở trong hành lang, Nam Cung Kình Hiên nghe được một tiếng kêu thảm thiết đau đớn tới cực điểm, tiếp theo đó, tất cả đều im lặng.



*****



Trong phòng bệnh bên kia, có người trong trạng thái suy yếu từ từ tỉnh lại.



“Nam Cung tiểu thư, còn đau không?” Có bác sĩ chào đón thấp giọng hỏi.



Sắc mặt Nam Cung Dạ Hi tái nhợt, mở mắt nhìn thoáng qua trần nhà, chu chu cái mỏ khô nứt, giọng khàn khàn hỏi: “Con của tôi đâu?”



“Đứa nhỏ khá ổn, thân thể hơi yếu ớt, móng tay và tóc chưa mọc tốt, đang ở trong hộp giữ nhiệt, nhưng vẫn không hề gì….. Hay là cô nghỉ ngơi trước đi, anh trai cô vẫn còn chờ ở bên ngoài.” Lời nói của bác sĩ rất nhỏ nhẹ.



Nam Cung Dạ Hi nhắm mắt lại, nghỉ ngơi một hồi, cảm thấy cơn đau đớn như tê liệt vẫn còn đó.



“Đau muốn chết, sao sinh con lại đau thế này….. Cái con đàn bà chết tiệt đó, không phải cô ta đụng tôi, tôi cũng sẽ không sinh non…..” Nam Cung Dạ Hi bĩu môi, uất ức nói, giọng nói nghe ngây thơ mềm mại lại vô hại: “Ai, vừa rồi bà dựa theo lời của tôi nói lại cho anh tôi nghe, nói là con của tôi không giữ được, hừ, dọa anh ấy một chút, để anh ấy trừng phạt con đàn bà đê tiện kia! Hí…..”



“Nam Cung tiểu thư, chớ nói chuyện lớn tiếng, cẩn thận kẻo động vết thương.”



“Ừ, được.” Nam Cung Dạ Hi đã có kinh nghiệm: “Thật là quá đau a…..”



…..



….. Những chuyện kia, những tội ác kia, giấu kín sâu trong bóng tối, chưa từng bị 



phát hiện, chưa từng được đưa ra ánh sáng.



Năm năm sau, Thiên Tuyết niết bàn trùng sinh, hoa lệ quay trở về! Muốn biết mặt sau của câu chuyện ngày xưa, xin mọi người tiếp tục chú ý.