Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 121 : Ngoại trừ không chừa thủ đoạn nào, anh còn có thể làm gì?

Ngày đăng: 17:38 19/04/20


Anh nhớ lại ánh mắt vừa rồi của Nam Cung Kình Hiên, bên trong đó là sự bá đạo chiếm hữu của một người đàn ông đối với một người phụ nữ, nhưng nhiều hơn, là một tình yêu khắc cốt ghi tâm, điểm này, hẳn là anh không có nhìn lầm.



“Người không có nhân tính căn bản cũng không hiểu tình yêu là gì!” Dụ Thiên Tuyết run giọng nói, trong đôi mắt trong suốt có sự hốt hoảng trốn tránh, cắn cắn môi, rửa tay lại lần nữa rồi lau sạch sẽ: “Tôi chịu đựng người đàn ông này đủ rồi, tôi không muốn có chút quan hệ gì với anh ta nữa!”



“Hẳn là em không hiểu.” Bùi Vũ Triết chăm chú nhìn cô hồi lâu rồi nói: “Bây giờ trong mắt bọn họ, em là Bùi phu nhân.”



Mặt của Dụ Thiên Tuyết đỏ lên, bị cái danh hiệu này dọa sợ.



“Tôi….. Tôi không phải, đó chẳng qua là dùng để lừa bọn họ!” Bên trong không gian toilet nhỏ hẹp, Dụ Thiên Tuyết có loại cảm giác bị ánh mắt nóng bỏng của Bùi Vũ Triết thiêu đốt, cô cắn môi nói.



Thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi của Bùi Vũ Triết tiến lên, hai tay đặt lên vai cô cởi áo khoác của cô ra, trầm giọng nói bên tai cô: “Đừng khẩn trương, Thiên Tuyết….. Có lẽ trên thế giới này đã từng có rất nhiều người bức ép em, làm rất nhiều chuyện thương tổn em, nhưng anh sẽ không….. Điểm này em phải tin anh, biết không?”



Hai vai bị ôm, hơi thở ấm áp của Bùi Vũ Triết phả vào vành tai mềm mại trắng như tuyết của cô.



Dụ Thiên Tuyết nhìn vào gương, đột nhiên cảm thấy giống như là chồng và vợ cùng nhau về nhà vào buổi tối, tương thân tương ái, ôm nhau thì thầm, cô cũng từng tự hỏi lòng mình, Thiên Tuyết, cuộc sống như thế rốt cuộc có cái gì không tốt?



Lựa chọn một người đàn ông khác, dựa vào một người khác, một lần nữa tin tưởng trên thế giới còn có tình yêu chân thành, có cái gì không tốt?



“Thế nào? Cảm thấy anh quá đẹp trai, cứ như vậy cự tuyệt anh thì rất đáng tiếc sao?” Đôi mắt Bùi Vũ Triết dịu dàng cũng nhìn vào gương, cười khẽ: “Thiên Tuyết, bây giờ em hối hận vẫn còn kịp, bất cứ lúc nào anh cũng chờ em đồng ý.”



Trong lòng giật mình một cái, mặt Dụ Thiên Tuyết càng đỏ hơn, lắc lắc đầu nói: “Tôi tìm việc làm rất thuận lợi, nếu không có vần đề gì thì trong vòng một tuần là tôi có thể dọn ra ngoài, còn nữa, trường tiểu học Ấu dương rất gần chỗ làm việc của tôi.”



Bùi Vũ Triết đè nén rung động trong lòng, vẫn cười yếu ớt như cũ: “Ừ.”



Dụ Thiên Tuyết lau khô tay đi ra ngoài, đôi mắt trong trẻo nhìn anh một cái: “Tôi đi tìm Tiểu Ảnh, tối nay thằng bé bị dọa sợ.”



*****



Trong căn phòng yên tĩnh, Tiểu ảnh đang mò mẫm một hộp mạch điện tinh vi, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thấu sáng lên, nghiêm túc khác thường.



Dụ Thiên Tuyết đẩy cửa đi vào, hơi kinh ngạc: “Tiểu Ảnh, con đang làm cái gì?”



Tiểu Ảnh thấy là mẹ đi vào cũng không tính che giấu, thân thể nhỏ bé tránh ra một chút, trong trẻo nói: “Hệ thống báo nguy cảnh sát, còn có chức năng định vị nữa, con đang làm, mẹ vào đi.”
Dụ Thiên Tuyết, chính em tới nói cho anh biết có phải hay không, đừng lại gạt anh nữa!



Cửa kính xe đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, công nhân vệ sinh buổi sáng lễ phép nói: “Tiên sinh, hình như nơi này không được ngừng xe, có thể lái đi để cho tôi quét một cái không?”



Tơ máu trong đôi mắt của Nam Cung Kình Hiên quá nặng, có nhàn nhạt sát khí cùng sự đau lòng, anh im lặng không lên tiếng quay cửa sổ xe lên, khởi động xe, chậm rãi hướng về phía bên ngoài chạy tới.



Dùng di động gọi thông một dãy số, giọng nói trầm thấp của Nam Cung Kình Hiên vang lên trong xe: “Cô ấy đi nơi nào?”



“Thưa thiếu gia, công ty Nam Phong là gia sản của bên nhị thiếu nhà họ Đường, biểu hiện của Dụ tiểu thư rất tốt, đang phỏng vấn lần hai rồi.”



“Liên lạc với người của nhà họ Đường, không cho tiếp nhận cô ấy.”



“Yes, thiếu gia, tôi lập tức đi làm.”



Nam Cung Kình Hiên cúp điện thoại di động ném qua một bên, trong lúc hoảng hốt không biết rốt cuộc mình đang làm cái gì, anh muốn đến gần cô, nhớ cô đến sắp điên rồi, anh biết rõ người phụ nữ này ghét nhất chính là anh không chừa thủ đoạn nào, nhưng ngoại trừ không chừa thủ đoạn nào như thế này, anh còn có thể làm gì?



Oán hận sâu như vậy, anh không thể bỗng chốc liền hóa giải, trên mặt còn lưu lại một cái tát hung hăng kia, đau đến dính dấp mỗi một dây thần kinh, nhưng anh vui vẻ cam tâm.



*****



Thời gian phỏng vấn lần hai kết thúc, người cuối cùng trong nhóm của Dụ Thiên Tuyết cũng thảo luận diễn đạt xong.



Người phỏng vấn nghe rất nghiêm túc, nhưng giữa chừng nhận được một cú điện thoại, muốn ngắt đứt, liếc mắt nhìn tên lại sợ tới mức không nhẹ vội vàng nhận.



Chờ người phỏng vấn quay trở lại, ánh mắt nhìn Dụ Thiên Tuyết bắt đầu trở nên lo lắng trùng trùng.



*Nhất minh kinh nhân: Gáy một tiếng ai nấy đều kinh ngạc.



*Phú nhị đại: Nhà giàu thế hệ thứ hai



Hết chương 121