Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 128 : Ngay cả khi anh không tranh giành với em thì cũng biết đó là con trai của anh, em đang giấu diếm cái gì!

Ngày đăng: 17:38 19/04/20


"Đến nơi hãy nói, anh không yên lòng mẹ con em." Nam Cung Kình Hiên nhàn nhạt nói, chỉ một câu đã cắt đứt ý tưởng của Dụ Thiên Tuyết.



Cô gái thanh lệ động lòng người chậm rãi cau mày, khó có thể chịu được sự bá đạo người đàn ông này. mang truyện đi xin ghi rõ nguồn: ddlequydon.



Rất nhanh đã đến khu vui chơi, trời trong nắng ấm nên có rất nhiều du khách lui tới qua lại không ngớt, thỉnh thoảng có đám người bay qua trên bầu trời phát ra tiếng kêu the thé, âm nhạc mở rất lớn tiếng, kích thích cảm giác hưng phấn.



Tiểu Ảnh ngoài ý muốn rất an tĩnh, cũng không có cảm giác hưng phấn gì, ngược lại sau khi xuống xe thì Trình Lan Y rất sôi nổi, còn chạy tới dắt Tiểu Ảnh tay: "Mình mời bạn chơi tàu lượn siêu tốc, bạn cho mình chơi game có được hay không?"



Tiểu Ảnh tránh ra khỏi tay của cô bé: "Máy chơi game cho bạn, mình không chơi tàu lượn siêu tốc."



"….." Trong đôi mắt của Trình Lan Y tràn đầy vẻ hoang mang không biết làm thế nào, phồng má nhìn cậu, cho là mình đã nói sai rồi.



"Thằng bé làm sao vậy?" Thân ảnh Nam Cung Kình Hiên mạnh mẽ rắn rỏi đi tới, nhạy cảm phát hiện ra có chút gì đó không đúng.



Sắc mặt Dụ Thiên Tuyết có chút tái nhợt ôm lấy Tiểu Ảnh: "Thằng bé chỉ không thích những hoạt động có tính kích thích, tôi dẫn thằng bé đi chơi mấy trò chơi bình thường là được rồi, cho nên mới nói chúng ta vẫn nên tách ra, tránh cho mọi người đều không chơi tận hứng."



"Là sợ hay là không thích? Nếu như có chú bảo vệ cháu, cháu có dám chơi hay không?" Nam Cung Kình Hiên đi lên trước, cầm tay Tiểu Ảnh nhẹ giọng hỏi.



"Nam Cung Kình Hiên!" Nhưng Dụ Thiên Tuyết lại giống như bị điện giật lui về sau một bước, ánh mắt trong suốt mang theo sự đề phòng nhìn anh: “Anh đừng làm khó người khác như vậy được không? Tôi đã nói rõ là tôi thật sự không muốn gặp anh nữa, anh không được nói gì với con trai của tôi, thằng bé cũng sẽ không nghe lời anh!"



Nam Cung Kình Hiên chăm chú nhìn Dụ Thiên Tuyết, gương mặt tuấn lãng bình tĩnh như nước.



"Trước tiên chúng ta nghỉ ngơi một chút đợi lát nữa mới đi xếp hàng, Y Y, cùng Tiểu Ảnh đi qua bên kia mua chút đồ uống lạnh, chọn thứ mình thích, nhưng cố gắng không được mua đồ uống có ga biết không?" Nam Cung Kình Hiên nhét ít tiền vào trong tay Trình Lan Y, nhẹ giọng dặn dò.



"Dạ! Y Y biết!" Trình Lan Y đã chạy tới, Dụ Thiên Tuyết cũng đành phải do dự đặt Tiểu Ảnh xuống, nhìn hai đứa nhỏ tay trong tay chạy đến chỗ bán đồ uống lạnh bên kia, nhẹ giọng kêu: "Cẩn thận một chút!"


Người đàn ông mạnh mẽ kiên cường bên cạnh xoay người, nhìn ra cô đang khẩn trương, một cánh tay ôm cô nhẹ nhàng nói: "Thằng bé đang chơi cá bay cùng với Y Y, trò chơi này không mạnh, cũng không nguy hiểm kích thích, em đừng lo lắng."



Dụ Thiên Tuyết không đếm xỉa tới khoảng cách Nam Cung Kình Hiên gần mình bao nhiêu, đôi mắt trong suốt nhìn về phía bầu trời, cái chỗ ngồi nho nhỏ đó hung hăng níu lấy lòng cô, cô cũng biết trò chơi này không kịch liệt, nhưng con trai luôn luôn có thể làm động tới mỗi một giây thần kinh của cô, cô ngửa đầu nhìn, một giây cũng không dời tầm mắt: "Tôi không biết, trước kia tôi không có dẫn thằng bé đi chơi, kể từ lần kia xảy ra chuyện sau đó tôi cũng không dẫn thằng bé đi chơi nữa, tôi cũng không biết thằng bé có thể chịu đựng được bao nhiêu....."



"Thằng bé xảy ra chuyện gì?" Nam Cung Kình Hiên nhíu mày hỏi.



Dụ Thiên Tuyết lắc lắc đầu, đôi mắt trong trẻo như nước hồ thu liếc anh một cái, nói một câu: "Không phải chuyện của anh." Tiếp tục ngẩng đầu nhìn trời.



"Rốt cuộc thì thân thể xảy ra chuyện gì? Là di truyền hay là lớn lên mới bị? Thiên Tuyết, em phải nói cho anh biết, ngay cả khi anh không tranh giành với em thì cũng biết đó là con trai của anh, đến tột cùng là em đang giấu diếm cái gì?!" Cánh tay Nam Cung Kình Hiên siết chặt, nhíu mày càng sâu hơn.



Sắc mặt Dụ Thiên Tuyết tái nhợt tránh thoát ngực của anh: "Rốt cuộc anh đang nói cái gì, căn bản là tôi không hiểu!"



Trải qua vòng xoay tròn cao nhất nhanh nhất, thiết bị chậm chạp dừng lại, cuối cùng thì một nam một nữ cũng ngưng đối thoại, chạy về phía chỗ ngồi của hai đứa bé, Trình Lan Y vẫn hoạt bát như cũ từ trên chỗ ngồi bước xuống, chạy tới nhìn Tiểu Ảnh ở phía sau, khi nhìn thấy sắc mặt của cậu bé thì sợ hết hồn: "Dụ Thiên Ảnh..... Bạn, bạn làm sao à nha?"



Sắc mặt Tiểu Ảnh phờ phạc, tay gắt gao nắm tay vịn, nghe được tiếng kêu của cô bé thì lắc lắc đầu, tay có hơi cứng đờ cởi dây nịt an toàn trên người mình ra, đột nhiên vẻ mặt rất thống khổ, nắm dây chuyền trên cổ bắt đầu nôn mửa liên hồi.



"Tiểu Ảnh!" Dụ Thiên Tuyết run rẩy kêu một tiếng, tiến lên ôm lấy con trai, vỗ lưng cho cậu bé.



Trình Lan Y sợ hết hồn lui về phía sau, thối lui đến đùi của Nam Cung Kình Hiên thì đột nhiên bị vịn lại, sắc mặt Nam Cung Kình Hiên cũng xanh mét: "Y Y, cháu tránh ra một bên."



Trình Lan Y "Dạ" một tiếng vội vàng lui qua một bên, Nam Cung Kình Hiên lập tức ngồi xổm người xuống tại chỗ Tiểu Ảnh đang ngồi nôn mửa dữ dội ôm lấy cậu bé vào trong ngực mình, khuỷu tay ngăn ngay ngực để cho cậu bé khạc ra, vỗ vỗ cái lưng nhỏ yếu ớt của cậu bé.



"Tiểu Ảnh, con làm sao vậy? Rất khó chịu phải hay không?" Dụ Thiên Tuyết gấp đến độ gần như rơi nước mắt, tay vội vàng vuốt theo sống lưng của cậu bé.



"Còn khó chịu nữa không? Còn muốn ói tiếp không?" Nam Cung Kình Hiên ôm cậu bé thật chặt, trong đôi mắt thâm thúy đầy vẻ lo lắng, vô cùng lo lắng, thấp giọng êm ái hỏi.