Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 130 : Đây là chuyện giữa đàn ông, em không phải nhúng tay vào

Ngày đăng: 17:38 19/04/20


Khi Bùi Vũ Triết từ ngoài cửa đi vào nhìn thấy hai đứa quỷ nhỏ, cũng đúng lúc nghe được thanh âm này.



"Chú Bùi, chú đến rồi!" Vẻ mặt Tiểu Ảnh suy yếu, nhưng vẫn vội vàng mở cửa giúp anh. mang truyện đi xin ghi rõ nguồn: dd lequydon



Bùi Vũ Triết gật đầu, lực chú ý tạm thời trở lại hai trên người hai đứa quỷ nhỏ, ánh mắt khẽ khóa lại: "Cô bé này là....."



"Cháu tên là Trình Lan Y, cháu cùng đi với cậu."



"Tiểu Ảnh, mẹ cháu đâu?" Bùi Vũ Triết hơi lo lắng, đi tới kéo tay Tiểu Ảnh qua.



"Ở trong kia!" Tiểu Ảnh chỉ chỉ về hướng phòng bếp.



"Ngoan, trước tiên hai đứa cứ ở đây." Thanh âm bên kia càng lúc càng lớn, trong lòng Bùi Vũ Triết có dự cảm xấu, không biết người cậu trong miệng của Trình Lan Y rốt cuộc là ai: "Chú đi qua đó nhìn một chút."



Cửa phòng bếp vào thời khắc này bị mở ra, khuôn mặt nhòe nước mắt của Dụ Thiên Tuyết xuất hiện ở trước mặt, một cái chớp mắt tiếp theo đã bị người đàn ông ở phía sau kéo lại, Nam Cung Kình Hiên ôm cô vào lòng thật chặt, trong ánh mắt thâm thúy có tâm tình phức tạp đan xen: "Để em thừa nhận đó là con trai của anh có khó khăn đến thế không? Dụ Thiên Tuyết, em có thể hận anh, nhưng nhất định phải để cho anh biết rõ chân tướng!"



Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, Bùi Vũ Triết cau mày nhìn hai người bên trong.



Một người đàn ông cao lớn rắn rỏi ôm thật chặt một người phụ nữ trong ngực, cô mềm yếu ở trong lòng anh rơi nước mắt càng lộ rõ vẻ bất lực, nhưng chỉ có đôi mắt kia là trong suốt sáng ngời sự quật cường mà oán hận, không chịu khuất phục.



"Thiên Tuyết!" Bùi Vũ Triết cau mày kêu một tiếng.



Dụ Thiên Tuyết hung hăng tránh khỏi sự khống chế của Nam Cung Kình Hiên, chạy về phía cửa ôm lấy hông của Bùi Vũ Triết: "Vũ Triết!"



Bùi Vũ Triết chưa từng thấy qua cô chủ động như thế, theo bản năng ôm lấy cô, cánh tay buộc chặt, ánh mắt hơi sắc bén quét về phía người đàn ông đối diện: "Nam Cung Tiên Sinh, không nghĩ tới có thể nhìn thấy anh ở nơi này, xin lỗi, có thể hỏi một chút hay không, anh đã làm gì Thiên Tuyết?"




"Anh cũng đang suy nghĩ, là đàn ông, ngay cả một người đứng ở trước mặt mà cũng không chịu chào hỏi nhau, cũng có phần quá thất bại." Bùi Vũ Triết nhàn nhạt nói xong, sự cơ trí mà ưu nhã trong đôi mắt lộ rõ khí thế không nhượng bộ chút nào. 



"Chúng ta nên đi ra ngoài nói chuyện một chút."



Mắt thấy cục diện đã sắp không khống chế được, Dụ Thiên Tuyết kinh hoảng, Tiểu Ảnh cũng không ngờ tính khí của Nam Cung Kình Hiên dữ dội đến vậy, chỉ một hai câu nói đã bị kích thích muốn đánh nhau, sợ tới mức dán chặt vào mẹ không muốn để mẹ dính vào.



"Ô oa….." Một tiếng gào khóc sang sảng kinh động đến tất cả mọi người trong phòng khách.



Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trình Lan Y trắng bệch, nhìn Nam Cung Kình Hiên trưng ra gương mặt xanh mét đến mức tận cùng thì khóc lớn ra tiếng.



"Y Y." Nam Cung Kình Hiên cau mày, không thể làm gì khác hơn là bước qua ôm cô bé.



"Cậu thật là đáng sợ….." Trình Lan Y sợ tới mức lúc được bồng lên vẫn còn run rẩy ở trong ngực anh, nhìn mặt anh khóc đến rung động tâm can: "Cháu không cần cậu, cháu muốn mẹ..... Oa….."



Dụ Thiên Tuyết cũng đau lòng oán trách một hồi, cái tên đàn ông thúi này! Ngay cả trẻ con cũng bị hù dọa đến khóc!



"Được rồi, đừng khóc." Sắc mặt xanh mét của Nam Cung Kình Hiên rốt cuộc cũng hòa hoãn đi một ít nhưng nhìn vẫn không tốt, bồng Trình Lan Y vỗ nhè nhẹ vào lưng của cô bé, muốn cho cô bé ngừng khóc lớn.



"Ô oa….." Trình Lan Y vừa mới bị bầu không khí giương cung bạt kiếm làm sợ tới mức gần chết, trong nhà của cô bé, mặc dù ba mẹ có gây gổ cũng không có đáng sợ như thế này.



*Thiên chân vô tà: ngây thơ, hồn nhiên



Còn tiếp…..