Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 141 : Tôi chưa chắc sẽ cưới cô ta

Ngày đăng: 17:39 19/04/20


Dụ Thiên Tuyết ngẩn, đột nhiên cô giằng co.



Nếu là ở Mĩ như trước kia cô sẽ không cự tuyệt nụ hôn này, nhưng từ sau lần Bùi Vũ Triết bày tỏ khát vọng thì cô luôn đề phòng, người đàn ông có vẻ ngoài ôn tồn này cũng là mối nguy hiểm!



Bùi Vũ Triết không cưỡng bách, cô liều mạng dùng sức đẩy anh ra, chẳng qua là hai người chỉ chạm môi như chuồn chuồn lướt nước mà thôi.



Dưới bóng đêm mập mờ, sắc mặt Dụ Thiên Tuyết đỏ lên, cau mày thật sâu: "Bùi Vũ Triết, anh....."



Gương mặt người đàn ông thanh nhã như nước thoáng qua chút bi thương, nhưng cũng rất mau phai nhạt đi, quả nhiên, nhất thời mất khống chế là đáng sợ nhất, anh, Bùi Vũ Triết, cho tới bây giờ, cũng chưa từng nóng lòng gấp gáp theo đuổi để đạt được điều gì đó, đối với Piano cũng thế, đối với tất cả mọi thứ cũng đều như thế, nhưng thời điểm đối mặt với tình cảm thì lại vô lực như thế này, anh cũng muốn biểu hiện ra chút giả dối, giả bộ như bọn họ vẫn còn ở chung một chỗ rất tốt đẹp, nhưng mà không thể.



"Anh luôn nghĩ, rốt cuộc anh hết bệnh là chuyện tốt hay là chuyện xấu….." Bùi Vũ Triết nâng mắt lên nhìn cô chăm chú, giọng nói chậm rãi trầm thấp: "Có lẽ hẳn là chuyện tốt, ít nhất anh có thể là một người khỏe mạnh, đứng ở bên cạnh em."



Khóe miệng nhẹ nhàng nở một nụ cười tái nhợt mà vô lực: "Nhưng sao em lại cách xa anh như thế này....."



Âm cuối nhàn nhạt, tiêu tán trong trời đêm.



Ngón tay thon dài cởi nút áo ba-đơ-xuy, cởi áo ra, đi tới trước mặt Dụ Thiên Tuyết bao lấy cô vào bên trong, nhẹ nhàng ôm cô, trầm giọng nói: "Không còn sớm, vào cho Tiểu Ảnh nghỉ ngơi đi..... Chủ nhật có thể tới thăm mẹ anh không? Bà rất nhớ em."



Dụ Thiên Tuyết chỉ có cảm giác mình bị ôm vào trong một lồng ngực ấm áp như mùa xuân, hàng mi nhẹ nhàng rung động như cánh bướm, chỉ nói một chữ "Được".



Người đàn ông này, luôn tập kích trái tim cô ở thời điểm yếu ớt nhất.



*****



Nam Cung Kình Hiên chầm chậm đi xuống lầu, thấy vợ chồng nhà họ La sắc mặt tối tăm ở trong phòng khách.




"Xin lỗi, tôi còn có chuyện phải đi ra ngoài, mọi người cứ từ từ ngồi." Ánh mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên lại trở nên lạnh như băng, hờ hững bỏ lại một câu rồi đi ra cửa.



"Cái thằng súc sinh này….. Tốt nhất là mày đừng về nhà cho tao!!" Nam Cung Ngạo đứng lên, giận đến mức cầm cây gậy hung hăng hướng về phía bóng lưng của anh, vừa đâm vừa nói.



Như ba mong muốn.



Sắc mặt Nam Cung Kình Hiên cũng hơi xanh mét ngồi vào xe, lái đi mất.



*****



"Cậu xem tin tức hôm nay chưa?" Giọng nói của Lạc Phàm Vũ vang lên.



"Chưa." Nam Cung Kình Hiên vừa lái xe vừa nghe điện thoại, lạnh lùng nói, cũng không hỏi là chuyện gì.



"Tốt nhất là cậu nên nhìn một chút đi." Lạc Phàm Vũ lạnh lùng nói, trong giọng điệu mang theo chút nghi ngờ: "Sao Thiên Tuyết có thể nhấc lên quan hệ cùng với một nghệ sĩ dương cầm chứ? Bọn họ có con trai? Báo chí thế nào lại ăn nói lệch lạc như vậy!"



Mí mắt Nam Cung Kình Hiên nặng nề nhảy lên một cái, suýt nữa không thấy rõ đường xá trước mắt, đôi môi mỏng sắc sảo mím chặt, đặt điện thoại di động xuống, mở ra tìm kiếm trang tin tức mới nhất, ánh mắt lạnh như băng, vừa lái xe vừa quét qua đầu đề phía trên trang tin giựt gân.



‘Vợ yêu của vương tử Piano Bùi Vũ Triết lộ ra ánh sáng —— năm năm trước đã kết hôn sinh con, phá hủy biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ!’



Phía dưới là bóng lưng Dụ Thiên Tuyết và Tiểu Ảnh, hình ảnh hòa thuận ân ái của ba người bọn họ ở trên bàn cơm trong khách sạn, kéo xuống dưới, trong bóng đêm mập mờ, là hình ảnh người đàn ông ưu nhã cúi đầu hôn cô.



Ánh mắt Nam Cung Kình Hiên gắt gao nhìn chằm chằm tấm hình kia, không nghe được chiếc xe tải ở phía trước phát ra một tiếng ’Két ——‘  thật lớn.