Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con
Chương 7 : Càng vội càng loạn
Ngày đăng: 17:37 19/04/20
Đến khi cảm giác có
gì đó không đúng, Lạc Phàm Vũ mới ngẩng đầu lên, thấy trên mặt của Nam
Cung Kình Hiên có một tia châm chọc: “Cô ấy là bạn gái của Trình Dĩ
Sênh.”
“Trình Dĩ Sênh?” Lạc Phàm Vũ kinh ngạc: “Là tên làm công lừa gạt em gái của cậu?” chương mới nhất đăng trên ddlequydon
Nam Cung Kình Hiên không nói gì nữa, nhấc chân đi nhanh về phía phòng bao.
Vụ tai tiếng của nhà Nam Cung vô cùng ồn ào huyên náo, anh đã bị phiền
nhiễu 2 ngày nay rồi, giờ phút này, dù một chút cũng không muốn nhắc
lại, chẳng qua là Lạc Phàm Vũ đang há to mồm nghĩ lại câu nói kia ‘Cô ấy là bạn gái của Trình Dĩ Sênh’, một hồi lâu anh mới thở ra, nói: “Thật
phí của trời.....”
Một cô gái đẹp kinh tâm động phách như vậy,
chỉ bưng thức ăn thôi cũng khiến tim người ta đập nhanh hồi hộp, chỉ là
một bộ đồng phục bình thường nhưng khi mặc lên người cô cũng có mùi vị
khác thường, một bên mặt của cô ướt nhẹp mồ hôi, có vài sợi tóc dính
trên đó, nhìn vô cùng chọc người, cô ấy thật sự là bạn gái của Trình Dĩ
Sênh?
_____ _____ _____
Dụ Thiên Tuyết nóng ruột dùng sức
mở dây buộc sau lưng, cô cởi đồng phục ra quay người lại, liền có một
đống phiếu đưa tới trước mặt, cô cả kinh đứng lại.
Cô cắn môi,
cầm những tờ phiếu lên khó nhọc nói: “Chị Thanh, 8 giờ tối em nhất định
Trước cửa phòng bao xa hoa, cô tranh thủ một tay, gõ cửa phòng.
“Xin hỏi, tôi có thể vào không?” Không ai trả lời, cô gõ cửa thêm lần nữa,
bên trong có tiếng trả lời ‘vào đi’ cô mới dám đẩy cửa đi vào.
Quanh cái bàn tròn lưu ly, hai người đàn ông cao ngất chói mắt kiêu ngạo đang ngồi, họ hời hợt trò chuyện, trong đó có một người giơ tay nhấc chân
đều có quý khí quyền thế, ngay cả nụ cười cũng kiêu căng ngạo mạn.
Tay của Dụ Thiên Tuyết run lên, cô giật mình đứng yên tại chỗ.
“.....Xin lỗi, đã đợi lâu, đây là thịt bò bít tết của quý khách.” Thật lâu cô mới tìm lại được thanh âm của mình, đầu óc ong ong rối loạn, cô đi lên đặt
cái mâm trước mặt bọn họ, lúc đi tới phía sau Nam Cung Kình Hiên, cô cảm giác như có gánh nặng trên lưng mình.
Thật sự cô không nghĩ tới, lại đụng phải Nam Cung Kình Hiên ở chỗ này.
Anh vẫn đang nói chuyện cùng Lạc Phàm Vũ, giống như không nhìn thấy cô,
nhưng lại khiến cô ngửi được mùi vị lãnh ngạo khiếp người ở trên người
của anh.
Trong đầu của Dụ Thiên Tuyết thầm nói ‘đáng chết’, cô im lặng, ngoan ngoãn chia nước sốt thay bọn họ, chỉ muốn làm xong rồi
nhanh chóng rời đi, cô thật sự sắp trễ xe rồi.
Nhưng mà, càng nhanh thì càng vội, càng vội lại càng loạn.
Đầu ngón tay vừa xé ra gói sốt thì lại bắn tung tóe lên bộ âu phục màu
trắng của Lạc Phàm Vũ, Trong nháy mắt, sắc mặt của Dụ Thiên Tuyết đã
trắng bệch, cô vội vàng rút khăn giấy trên bàn: “Thật xin lỗi, thật xin
lỗi, thật xin lỗi! Vị thiếu gia này, tôi không phải cố ý.....”
Nam Cung Kình Hiên để dao nĩa xuống, kéo khăn lau miệng, chăm chú nhìn cô.
“Há.....” Lạc Phàm Vũ cũng cau mày kêu lêm một tiếng bất mãn, vốn là có tính
thích sạch sẽ, nên anh rất ghét âu phục của mình bị dính bẩn, nhưng cô
gái nhỏ trước mặt này rõ ràng bị dọa sợ, lúc cô tiếp cận anh để lau y
phục, anh cũng có thề thấy rõ gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn mịn màng, rất là vui tai vui mắt.