Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 84 : Buông cô ấy ra cho tôi

Ngày đăng: 17:38 19/04/20


Đầu điện thoại bên kia trầm lặng.



Trong lòng Nam Cung Kình Hiên càng lúc càng khẩn trương, nhíu mày thấp giọng nói: “Dụ Thiên Tuyết, tôi đang nói chuyện với cô, có nghe không?”



Hô hấp mong manh như cánh ve, một tiếng một tiếng, phiêu tán trong gió, Nam Cung Kình Hiên cũng không biết cô ở nơi nào chỉ nghe được mỗi âm thanh hít thở chập chờn đã cảm thấy cô có cái gì không đúng, sải bước vào trong xe đóng cửa lại, nín thở nói: “Được rồi, tôi đảm bảo tìm được cô cũng khong đụng vào cô, không nổi giận, bây giờ nói cho tôi biết cô ở chỗ nào, hửm?”



“…..Tôi ở nhà.”



Thanh âm của cô nhỏ yếu nhưng rất rõ ràng, không có chút tâm tình nào, Nam Cung Kình Hiên cúp điện thoại liền lập tức ra tay tra địa chỉ nhà cô, chết tiệt, lâu như vậy thậm chí cô cư trú ở đâu cũng không biết! Anh hơi ảo não, trong sắc trời đã trưa, lái xe đi tới địa chỉ vừa mới tra được!



Bóng dáng Dụ Thiên Tuyết mảnh khảnh ngồi ở trước cửa, gió lạnh thổi tới làm tay chân của của cô đều buốt lạnh, giơ tay lau giọt nước mắt cuối cùng, đứng lên mở cửa nhà mình.



Vốn không phải là người yếu ớt, không dễ dàng rơi nước mắt như vậy, chỉ là không ngờ ở nhà Nam Cung lại hết lần này tới lần khác gặp phải Nam Cung lão gia, là cha mẹ đương nhiên ai cũng sẽ bảo vệ con cái của mình, dễ hiểu, bất kể con cái có bao nhiêu lỗi lầm thái quá cũng đều như thế, nhưng mà cô, Dụ Thiên Tuyết không phải là người sao? Cô cũng đã từng được ba mẹ của cô thương yêu như vậy, chẳng qua là bây giờ không có ở đây mà thôi! Tại sao có thể ức hiếp người ta như vậy!!



Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nhợt lại rơi xuống một giọt lệ trong suốt, mấy ngón tay nhợt nhạt run run, thử mấy lần cũng có cách nào cắm chìa khóa vào ổ khóa.



Bất thình lình bên cạnh có một bóng dáng cao lớn tiến tới gần, đôi mắt Dụ Thiên Tuyết đẫm lệ ngẩn ra, ngước lên lại thấy một bộ mặt du côn và một người đàn ông đang đứng một bên nhìn cô không có ý tốt.



Dụ Thiên Tuyết theo bản năng thu lại bàn tay đang nắm chìa khóa, đôi mắt lành lạnh cảnh giác, lui một bước về phía sau nhìn hắn, lại không ngờ hắn thế nhưng cũng du côn cười cười bước tới trước một bước, Dụ Thiên Tuyết nhận thấy được nguy hiểm, đột nhiên quay người.
Đau đớn gần như ngất xỉu, Dụ Thiên Tuyết ngửa mặt bất lực nằm trên mặt đất, cảm giác được có người đang xé rách quần áo của cô, nắm cánh tay đau của cô, cô giùng giằng, gào thét, thanh âm đều đã bị bể tan!



“Được rồi được rồi, như vậy cũng đủ rồi, Tiền thiếu vừa ý người phụ nữ này trước tiên đừng đụng vào! Chờ Tiền thiếu chơi chán sẽ thưởng cho mày cũng không muộn!”



Người đàn ông nổi giận ngưng động tác, nắm chặt tóc của cô kéo đi về phía trước: “Đi nhanh lên! Đồ đĩ!’



Dụ Thiên Tuyết mơ mơ màng màng choáng váng từng cơn, trán rỉ ra máu, cô liều mạng kêu to “Cứu mạng”, trong ngõ hẻm nhỏ hẹp không có ai thấy được, thỉnh thoảng có 1-2 người đi ngang qua cũng sẽ sợ tới mức cúi đầu giả bộ không thấy rồi đi luôn, cô thấy người đi đường là khàn giọng gào thét hi vọng có người nào đó cứu cô, nhưng là không có một người nào, không có ai dừng lại.



Cứ như vậy thật sự rơi xuống vực sâu vào địa ngục, cuối cùng cũng không leo lên được nữa hay sao?



Trước mắt là màn sương mờ mịt, Dụ Thiên Tuyết đã kiệt sức, một dòng nước mặt chảy xuống, cô tuyệt vọng không còn giãy giụa nữa.



‘Két.....’ tiếng thắng xe bén nhọn gay gắt, một chiếc xe mạnh mẽ đâm thẳng tới, đằng đằng sát khí, mấy người đàn ông cũng bị dọa trong giây lát, vẻ mặt tức giận thô bạo lôi Dụ Thiên Tuyết đi tới.



Nam Cung Kình Hiên tháo bỏ cà vạt bước xuống xe, trong đôi mắt thâm thúy có lửa giận ngập trời!



“Buông-cô ấy-ra cho tôi!”