Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 89 : Đi rồi cũng không cần trở về nữa

Ngày đăng: 17:38 19/04/20


“Anh…..” Dụ Thiên Tuyết cau mày, phát cáu cầm gối dựa trên ghế salon ném anh: “Vừa rồi anh không phải nói như vậy, rõ ràng anh nói một tháng!!”



Thế nhưng giờ phút này Nam Cung Kình Hiên rất hưởng thụ tính tình hay nóng nảy của cô, nắm lấy cổ tay cô, khinh thường nhìn cô: “Em suy nghĩ kỹ cho tôi! Nói không chừng còn chưa tới một tháng tôi đã mất đi hứng thú đối với em! Vậy em còn muốn theo tôi sao?!”



Dụ Thiên Tuyết ngẩn ra, giọng nói bị nghẹn, suy nghĩ kỹ lưỡng một chút, đích thật là rất có lý.



“Anh cũng phải cam đoan là đưa Tiểu Nhu ra nước ngoài, anh phải giúp em ấy chữa khỏi mắt mới thôi!” Cô mở to hai mắt, nhất định cô phải nghe anh đảm bảo mới được.



Ánh mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên tản ra mị hoặc, lãnh ngạo bức người: “Chuyện này không khó! Còn chính em thì sao đây? Cần nói thì cứ mở miệng, tôi ghét phụ nữ dài dòng!”



“Chuyện của bản thân tôi không cần anh lo, anh giúp tôi chiếu cố tốt Tiểu Nhu là được!” Dụ Thiên Tuyết cau mày, một lời cự tuyệt.



“Đúng là cô gái quật cường!” Nam Cung Kình Hiên một tay kéo cô vào lòng, nhìn cô chằm chằm: “Tốt nhất đừng hối hận, rất không dễ dàng em mới có một cơ hội có thể câu được rùa vàng thế này!”



Vẻ mặt của Dụ Thiên Tuyết cũng giống như khinh bỉ: “Tôi tuyệt nhiên coi thường cơ hội như vậy, hơn nửa anh phải nói cho rõ ràng, đây chỉ là giao dịch thể xác theo nhu cầu chúng ta không có tình cảm! Anh cũng không phải rùa vàng gì đó, anh là vị hôn phu của người khác, về sau đừng nói chuyện này với tôi, tôi nóng lòng mong muốn chỉ trong một tuần lễ anh mất hứng thú với tôi, vậy thì không còn gì tốt hơn!”



Trong mắt cô lấp lánh nước mắt, không biết là uất ức hay là thống khổ, nhìn anh nói.



Khu vực nhạy cảm nào đó trong lòng Nam Cung Kình Hiên chợt nhói đau! ‘Vị hôn phu’ ‘Người khác’ ‘Theo nhu cầu không có tình cảm’, cô gái này chẳng những bướng bỉnh, còn máu lạnh như vậy!



“Tốt, nhớ kỹ cho tôi những lời cô nói hôm nay!” Nam Cung Kình Hiên lạnh giọng nói.



Nói xong anh liền buông tay cô ra, giữ cô ngồi trên ghế salon, cố gắng làm như không thấy đường cong linh lung lộ ra ngoài do y phục ướt đẫm dán sát, đây là cô gái đáng chết, rất có năng lực chọc giận anh!



Dụ Thiên Tuyết nặng nề té ngã trên ghế sao lon, choáng váng làm cho cô không đủ sức đứng lên, ngửa mặt nhìn trần nhà, chỉ cảm thấy con đường phía trước bao la mờ mịt, cô lựa chọn như thế giống như là đẩy bản thân vào vực sâu, về sau, rốt cuộc thì cô phải bước tiếp như thế nào!



Một tháng, thời gian chỉ có một tháng, chỉ mong một tháng sau người đàn ông này có thể buông tha cho cô, không khi dễ ức hiếp cô nữa, không cần dây dưa với cô nữa.....
Thời điểm nói đến đây, cô không nhìn thấy một bóng dáng cao ngất rắn rỏi đã đi tới sau lưng, toàn thân mặc tây trang màu đen làm nổi bật gương mặt tuấn tú góc cạnh, lạnh lùng lại lộ ra mị hoặc vương giả, khích phách mà cách biệt.



Thiên Nhu cũng cầm ngược lại tay của cô, không buông ra.



“Tiểu Nhu, em.....” Dụ Thiên Tuyết ngơ ngẩn nhìn bàn tay của cô.



Thiên Nhu thoáng cười yếu ớt: “Chị, chị cho em nắm tay chị thêm lát nữa, tức khắc em sẽ không nắm được nữa rồi.”



Trong lòng Dụ Thiên Tuyết trào dâng chua xót, cứ như vậy nắm tay cùng em gái, hoàn toàn không biết người đàn ông cao ngất sau lưng vẫn chăm chú nhìn cô, mãi cho tới khi có tiếng loa báo bắt đầu thúc giục lên máy bay, cô mới bối rối sắp xếp lại tư liệu của em gái cho tốt rồi giao cho hộ lý, không nhịn được dặn dò thêm mấy câu, cũng thúc giục họ nhanh chóng đi vào.



Cô gái nhỏ ngồi trên xe lăn, đầu vẫn nhìn bên này dù đã đoán phương hướng cửa máy bay, băng gạt bịt mắt vẫn đang nhìn về phía này, thậm chí giơ tay lên chậm rãi làm một cái tư thế tạm biệt.



Chỉ có Dụ Thiên Tuyết biết, ở trong lòng cô, cái tư thế tạm biệt đó đau tê tâm liệt phế cỡ nào.



Cô cũng giơ tay lên, từ biệt người thân duy nhất.



Nam Cung Kình Hiên sau lưng cô đi tới ôm cô vào lòng, lạnh nhạt nói: “Chia tay với em gái xong chưa?”



Dụ Thiên Tuyết kinh hãi, khẩn trương xoay người trong phạm vi giam của anh, bụm kín cái miệng của anh không để cho anh phát ra âm thanh, chỉ lo Tiểu Nhu nghe được! Mặc dù có mấy bước xa nhưng mắt không nhìn thấy thì lỗ tai lại nhạy bén nhất, cô không thể để cho Tiểu Nhu biết chuyện Nam Cung Kình Hiên, nửa điểm cũng không được.



Mấy ngón tay trên môi mát lạnh, trong đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên thoáng qua một tia sáng, mặc cho cô bụm miệng của anh, hưởng thụ độ ấm của mấy ngón tay nhu hòa.



Sắc mặt Dụ Thiên Tuyết trắng bệch, lần đầu tiên biết nhìn sân bay trống rỗng không có bóng dáng quen thuộc là tư vị gì, trong lòng suy sụp, trái tim cũng tan nát, cô nhìn chằm chằm về phương hướng kia, trong mắt dâng trào nước mắt.



Nam Cung Kình Hiên hơi nhíu mày, kéo thân thể cô quay lại đối diện mình, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn rơi lệ trong lòng bỗng nhiên mềm nhũn ra.