Chồng Hờ Vợ Tạm

Chương 166 : Có để lại sẹo không_

Ngày đăng: 11:44 19/04/20


Tôi nói gì làm cho cô ta kích đông?



Rõ ràng là tôi không nói gì cả. Cô ta vừa vào văn phòng thì đã nhắm ngay vào tôi.



“Hình như là Lý tổng muốn đuổi việc cô ta, nên cô ta tưởng tôi là cố ý nhằm vào cô ta.” Tôi nói.



“Trước đây, cô với cô ta đã cãi nhau bao giờ chưa?” Trưởng phòng hỏi.



“Chưa từng.” Tôi trả lời, “cô ta hôm nay cũng nói là trước đây cứ tưởng tôi là người dễ kết giao, không ngờ rằng lại đi hãm hại cô ta.”



Trưởng phòng trầm mặc một lúc nói: “Vụ in lần này nếu như chúng ta không phát hiện sớm, thì nhất định ngày bắt đầu phiên giao dịch sẽ thành trò cười cho thiên hạ, đây thực sự là sự cố, nhưng nếu đã phát hiện ra rồi, cũng đền bù rồi, Lý sẽ không đến nỗi là đuổi việc cô ta chứ?”



“ Công ty nhỏ như họ, khối lượng công việc rất lớn nhưng lương lại không cao, cũng không dễ gì mà tuyển được người. Cô gái hôm nay hất nước vào người cô tôi đã gặp cô ấy vài lần, ở lại công ty họ cũng khá lâu, nếu như không phải là chuyện gì to tát, Lý tổng sẽ không dễ dàng mà sa thải cô ta.” Trưởng phòng nói.



“Đối với Lý tổng thì đây là chuyện lớn rồi.” Tôi đáp. “Chị Giai nói hôm nay phạm phải sai lầm đã chạm đến giới hạn của chị ấy, muốn đổi bên cung cấp dịch vụ khác.”



Trưởng phòng chỉ “ừ” một tiếng, cũng không nói gì thêm nữa, tôi cũng không biết anh ấy nghĩ thế nào.



Tôi nghĩ, Chung Giai cũng bất mãn với nhà này lâu rồi, muốn tìm một lý do để đổi người, chuyện này chỉ là cái cớ mà thôi.



Sau khi tới bệnh viện, tôi được đưa ngay đến phòng cấp cứu.



Bởi vì là ban ngày nên phòng cấp cứu rất ít bệnh nhân, bác sĩ xem xét vết thương cho tôi.
“Khương Kha, cô sống ở đâu? Tiện đường tôi đưa cô về.”Trưởng bộ phận hỏi.



“Trưởng phòng, tôi không thể về nhà được, chìa khóa tôi còn để trong túi xách, mà túi xách thì vẫn còn ở văn phòng.”Tôi trả lời.



Trưởng phòng cười, nói: “Vậy thì quay lại văn phòng lấy túi xách rồi tôi sẽ kêu người đưa cô về.”



“Cũng chẳng phải là bệnh gì to tát, tôi tự bắt taxi về là được rồi.”



“Vậy thì tùy cô.” Trưởng phòng tỏ vẻ không quan tâm, một lúc sau bèn nói: “Tôi e lát nữa sẽ có nhiều người tranh nhau đưa cô về.”



Tôi ngây người.



Đồng nghiệp bên cạnh cười, lắc lắc chiếc điện thoại của anh ta: “Từ lúc tôi ra khỏi văn phòng đến bây giờ cũng không tới 40 phút, vậy mà tôi đã nhận được hơn mười tin nhắn, tất cả đều hỏi về tình trạng của cô, tôi đếm xem có bao nhiêu anh nào, một, hai, ba, bốn...”



“Đồng nghiệp ở công ty tốt quá, thật khiến người ta cảm động”. Tôi nói.



Anh ta vội nói: “Đấy là vì cô thôi. Nếu hôm nay người bị thương là tôi thì e rằng chẳng có ai thèm nhắn tin hỏi thăm đâu.”



Tôi ngay lập tức giơ hai tay lên, nói: “Tôi nhất định sẽ hỏi thăm.”



Hai, ba giây sau, vết thương lại bắt đầu thấy đau rát.



Tôi “xì” một tiếng, rồi vội dùng đá chườm lên vết thương.



“Đau lắm à?”



“Đau lắm, không thể tách rời đá lạnh.”



Trong lúc nói chuyện thì chuông điện thoại của trưởng phòng reo lên, tôi nghe thấy câu đầu tiên anh ấy nói khi nghe máy chính là: “Thư ký Tống.”