Chồng Hờ Vợ Tạm

Chương 23 : Giúp em giải độc đi

Ngày đăng: 11:43 19/04/20


Sau khi người đàn ông xa lạ rời đi, ông chủ Trác liếc về phía tôi, ra hiệu cho tôi lên xe, nahnh chóng ngồi vào ghế lái.



Anh thuần thục lái chiếc Land Rover ra khỏi bãi đỗ xe.



“Cảm ơn anh đã cứu em…” Tôi khẽ nói.



Ông chủ Trác chỉ “Ừm!” một tiếng, chuyên tâm lái xe, không nhìn tôi.



Tôi nhìn anh, nhìn sườn mặt anh tuấn của anh.



“Người vừa nãy… hình như rất lợi hại?” Hàng trăm câu nói chất chứa trong lòng, lúc này lại không có gì để nói.



Anh lại “Ừm!” một tiếng, không nói tiếp.



Tôi cũng không biết nên nói gì nữa, rời ánh mắt đi, nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.



Thành phố về đêm, nhiều đèn xe, nhiều đèn đường, nhiều màu sắc, lại có rất nhiều nhà thắp đèn, thành phố giống như một đại dương sáng lấp lánh.



Đẹp như vậy, lại không chân thực…



Tôi cảm thấy đầu óc tôi vẫn rất chậm chạp, nhìn tất cả mọi thứ, dường như đều chậm mất nửa nhịp.



“Anh ta đúng là công an.” “Thật sự muốn mang em đi rửa ruột sao?”



Tôi và ông chủ Trác đồng thời mở miệng.



Tôi giật mình, vậy mà anh lại tìm công an thật sự tới cứu tôi, chẳng trách lại có khí thế như vậy.




Lời này nghe rất kì quái!



Một khách quen của hộp đêm, dự định đưa một gái gọi của hộp đêm về nhà?



“Không cần em tiếp anh sao?” Tôi hỏi.



“Không phải lần nào cũng cần làm chuyện đó đâu!” Anh nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt lạnh nhạt.



“Anh thích em à?” Tôi hỏi lại.



Anh nghiêng đầu, liếc nhìn tôi một cái, dường như tôi hỏi ra một vấn đề rất khó tin.



“Hình như chỉ có thích một người, mới có thể nhẫn nhịn chịu đựng mà…” Tôi ủ rũ đáp. Tôi chưa từng yêu đương, nhưng trên tivi đều diễn như thế.



“Em nghĩ nhiều rồi.” Anh nhẹ giọng thở dài, không nói thêm gì nữa, thuận tay mở nhạc trên xe lên.



Là một bản piano thư giãn.



Tôi nhớ lại lúc Trương Lập hát “Bá Vương biệt Cơ”, có lẽ ở trên xe Trương Lập cũng sẽ là loại nhạc như “Bá Vương biệt Cơ”…



Hai người đều không nói chuyện, không gian tiếp tục trầm lặng, chỉ có khúc nhạc chậm rãi vang lên.



Một lúc sau, có lẽ là số lần tôi nhìn anh quá nhiều, sự mập mờ trong xe càng tăng lên…



“Chú Trác.” Tôi lên tiếng.



“Hả?”



“Em trúng độc…” Tôi nhỏ giọng, chờ mong nhìn anh.



“Phì!” Anh không nhịn được cười, trong lòng anh, loại thuốc này và độc có chênh lệch rất lớn!



“Anh giúp em giải độc đi!” Tôi cầu khẩn.