Chồng Hờ Vợ Tạm

Chương 25 : Đều là tự tìm

Ngày đăng: 11:43 19/04/20


Tóc tai bù xù đương nhiên không cần phải nói, ánh mắt tôi nhìn đến đầu tiên chính là cổ mình.



Chỉ liếc một chút, tôi cảm thấy trong đầu vang lên một tiếng nổ, chuyện này…



Đây là lúc nào chứ? Tôi ra ngoài gặp người khác thế nào đây?



Sao lại hôn vào chỗ này chứ? Chỗ này rất dễ thấy dấu hôn mà!



Nhanh chóng cởi khăn tắm ra, khi ánh mắt nhìn vào thân thể trắng nõn trong gương thì cả người tôi đều chi chít dấu hôn, đêm qua, chúng tôi đã chiến đấu kịch liệt đến mức độ nào vậy?



Người đàn ông kia ngược đãi tôi sao?



Sao lại biến thân thể tôi thành dạng này? Xanh xanh tím tím, có chỗ là dấu hôn, có chỗ là dấu tay…



Bởi vì da tôi vô cùng trắng nên những dấu vết này rất dễ thấy.



Tôi đưa tay sờ lên những chỗ đó, có chỗ không khó chịu chút nào, có chỗ lại đau nhức, đã qua một đêm mà bây giờ vẫn đau nhức, có thể thấy lúc đó…



Đều là tự tìm! Tôi tự an ủi mình.



Dù sao cũng hơn là ở bên cạnh Trương Lập, nếu đêm qua là Trương Lập thì tôi sợ lúc này tôi đã bị lột một tầng da rồi. Tôi tự an ủi.



Khi tắm rửa, những chỗ đau nhức kia bị cọ vào có chút xót, tôi cẩn thận kiểm tra chỗ bị thương nghiêm trọng nhất, quả nhiên là sưng lên rồi.
Bởi vì bị khuất bóng nên khuôn mặt anh có chút không chân thực.



Tôi vẫn chỉ quấn một tấm khăn tắm, với hình tượng này thì hình như lại muốn tiếp tục quyến rũ anh vậy.



Tôi nghĩ một lúc, cầm lấy quần áo hôm qua, đi vào phòng tắm lần nữa, lúc đi ra tôi đã thay xong áo thun và váy bò.



Hành động của tôi cũng không ngoài dự tính của anh, anh gọi tôi đi qua.



“Có đau không?” Anh dùng cái tay không cầm thuốc thò vào trong quần lót của tôi, cách một lớp quần, hơi xoa bóp, động tác rất nhẹ.



“Hơi đau một chút!” Tôi khẽ nhíu mày.



Anh kéo quần tôi xuống: “Đau thì đừng mặc quần nữa, chờ lát nữa tôi gọi người mang váy dài tới cho em.”



“Em phải đi rồi!” Tôi nói. Theo lý thuyết thì từ đêm qua đến giờ, tôi nên rời đi.



“Anh vừa gọi món rồi, suất của hai người, chờ lát lữa sẽ đưa tới, cùng ăn đi.” Anh nói.



Đó không phải ngữ khí trưng cầu ý kiến, quần của tôi cũng đã bị anh tụt xuống đầu gối, tôi lập tức cởi quần ra.



Chỗ đó bị sưng, ma sát vào quần cũng không thoải mái.



“Chú Trác, đêm qua sao anh biết em cần trợ giúp?” Tôi hỏi.



Anh khẽ nhắm mắt lại, xưng hô này bắt đầu từ lúc người công an kia đưa tôi cho anh, vì muốn che giấu tai mắt người khác, anh không sửa lại, chỉ nói: “Không phải em liên tục cầu xin tôi muốn em sao?”



“Em hỏi là khi em bị anh Trương ép cơ mà…” Tôi giải thích. Tình huống ngày hôm qua, không phải là trùng hợp, rõ ràng là anh cố ý đến cứu tôi.



“Có người báo tin cho tôi.” Anh thuận tay cầm điện thoại di động từ bàn trà lên, ấn mấy lần, đưa cho tôi.