Chồng Hờ Vợ Tạm

Chương 33 : Mở cửa cho tôi

Ngày đăng: 11:43 19/04/20


Nói xong câu đó, tôi lấy hộp cơm rồi rời đi.



Nhắc cũng trùng hợp, trưa hôm đó quả thực cô gái hỏi tôi có phải tôi làm gái hay không đã cắn phải lưỡi.



Sau đó tôi còn nghe người của phòng khác nói mới biết được lúc cô ta ăn cơm vẫn còn kích động lẩm bẩm cằn nhằn, không cẩn thận mới cắn trúng.



Sau hôm đó, thời gian tôi ở phòng ngủ không dễ chịu gì lắm.



Từ trước, bọn họ coi tôi là người vô hình, tuy không nói chuyện gì nhiều nhưng cũng không đối chọi gay gắt, bây giờ, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể nghe thấy những lời nói bóng nói gió, bọn họ quay lưng lại mắng tôi.



Cái gì mà không biết liêm sỉ, cái gì mà mất mặt, nói phòng ngủ có người như vậy bọn họ cũng thấy xấu hổ.



Tôi đều coi như không nghe thấy, mỗi ngày đều lên lớp rồi tự học, buổi tối sau khi tắt đèn, bọn họ nằm trên giường tán gẫu tiện thể mắng tôi, tôi liền đeo tai nghe luyện nghe tiếng Anh.



Tôi dốc hết sức, muốn thi đậu CET4 lần này.



Vì văn bằng đại học, tôi dốc sức nhiều như vậy, không thể thất bại trong gang tấc, không thể bởi vì tiếng Anh mà không có được bằng học vị.


Thái độ thay đổi như vậy tôi rất hiểu.



Xen vào việc của người khác không phải là đức tính tốt, huống gì tôi mới là người có vấn đề.



“Bộp bộp bộp, lão đại, mở cửa cho tôi!” “Bộp bộp bộp, Vương Hiểu Yến, mở cửa ra cho tôi!” “Bộp bộp bộp, Chu Tĩnh Văn, tôi biết cô ở bên trong!”…



“Mọi người nhất định muốn tôi náo động đến chỗ quản lý hoặc là người phụ đạo lớp đúng không?”



Cũng gần như mỗi lần sau khi tắt điện, bọn họ mới phái một người ra mở cửa cho tôi.



Vì sao nói là phái, bởi vì mỗi khi tắt đèn, trong phòng ngủ chợt tối thui, xuyên qua khe hở của cửa, tôi có thể thấy được ánh sáng từ di động trên giường, bọn họ đang chat qua tin nhắn đấy!



“Sao giờ mới về?” Có người lầm bầm một câu, sau khi từ trên giường bò dậy đi tới cửa, mở cửa ra và liếc mắt tôi xong: “Có thể tự giác chút không? Quấy rối giấc ngủ của người khác thoải mái lắm sao?”



“Tôi gọi cửa cả tiếng đồng hồ rồi, mọi người ngủ đúng là say!” Tôi thuận miệng, nhỏ tiếng: “Say như heo vậy.”



“Khương Kha, cô nói ai là heo đấy?” Người mở cửa tức giận: “Tôi tốt bụng mở cửa cho cô, cô lại mắng tôi là heo!”



“Cô không phải heo, kẻ nào nghe tôi đập cửa cả tiếng nhưng lại không mở mới là heo.” Tôi nhìn qua mấy chiếc giường vẫn đang tiếp tục giả vờ ngủ, tiếp tục nói với người mở cửa: “Đương nhiên, cô cũng không phải người tốt gì, chỉ là hôm nay đến phiên cô mở cửa. Sau khi mọi người tắt đèn, tôi tiếp tục gõ cửa, không cần đợi tôi báo cáo giáo viên, những phòng khác cũng tố cáo rồi.”