Chồng Hờ Vợ Tạm

Chương 49 : Sẽ không nói lung tung

Ngày đăng: 11:43 19/04/20


Xe chạy băng băng.



Cũng không phải là chiếc Land Rover, tôi cảm thấy không chút hứng thú, hơi xoay người nhìn về phía khác.



Tôi không muốn lát nữa ông chủ Trác tới lại trông thấy tôi đang nhìn xe xịn của người khác.



Thế nhưng, sợ điều gì sẽ gặp phải điều đó, chiếc xe kia lại thực sự dừng lại. Từ khóe mắt liếc nhìn, tôi thấy cửa kính của ghế sau đang chậm rãi hạ xuống.



Tiếp đó, lại nghe được giọng nói quen thuộc: “Tiểu Như.”



Tôi chợt quay đầu, liền trông thấy ông chủ Trác ngồi ở bên trong đang nở nụ cười ôn hòa với mình.



“Lên xe đi.” Anh nói.



Tôi cảm thấy có chút bất ngờ, không nghĩ tới người trong xe lại là anh.



Lúc này, tài xe ngồi ở ghế trước đã nhanh chóng xuống xe, giúp tôi đặt hành lý vào cốp sau. Còn tôi cũng vội vàng cất sách vở vào ba lô, leo lên xe, ngồi vào bên cạnh ông chủ Trác.



“Đợi lâu rồi phải không?” Anh hỏi.



“Không có, em vừa mới tới thôi.”



“Đang xem sách gì mà như gặp phải thù lớn khổ sâu vậy?”



“Đang học thuộc “Ly Tao”, năm nay em bị trượt một môn, trong đó có một câu hỏi chiếm hai mươi điểm yêu cầu viết lại trích dẫn trong bài thơ “Ly Tao”.”




“Đương nhiên là bánh ú tốt hơn rồi.”



Ông chủ Trác bỗng nở nụ cười, xoa nhẹ đầu tôi.



Nhìn đến tài xế ở ghế trước đang hé miệng mỉm cười, tôi chợt nhớ tới, chiếc xe này nhất định là xe công vụ của ông chủ Trác, tài xế có lẽ cũng là của công ty anh.



Anh ta đã nhìn thấy tôi, chẳng phải là biết ông chủ Trác có phụ nữ ở bên ngoài sao?



Liệu anh ta có đi nói lung tung không? Sẽ không gây phiền phức cho anh chứ?



Tôi gần như hốt hoảng vội rút tay ra, chăm chú nhìn anh.



Anh hơi kinh ngạc một chút, rất nhanh lại cười nói: “Tiểu Ngô là tài xế riêng của anh, cậu ấy sẽ không nói bậy bạ gì đâu.”



Lúc đi tới sân bay cũng chỉ còn cách thời điểm máy bay cất cánh một giờ.



Ông chủ Trác tự kéo vali của anh, còn tôi thì kéo vali của mình theo anh đi làm thủ tục, tiếp đó qua cửa kiểm tra an ninh, cuối cùng lên máy bay.



Nửa đường nghỉ ngơi trong phòng khách quý hơn mười phút.



Sau khi lên máy bay tôi mới biết, vé của chúng tôi là khoang hạng nhất, rộng hơn rất nhiều so với khoang thương mại ở phía sau.



Vừa vào chỗ ngồi, anh đã thuận tay kéo rèm cửa trên hành lang lại, nhất thời tôi cùng anh ở trong một không gian tương đối độc lập. Tôi ngồi bên cạnh anh, dựa vào cửa sổ, âm thầm quan sát anh đang làm gì, chỉ sợ để lộ ra sự quê mùa của mình.



Anh luôn quan sát tôi tỉ mỉ: “Lần đầu tiên đi máy bay sao?”



“Vâng.” Tôi gật đầu.



“Đây là đai an toàn, còn đây là đèn đọc sách, cái này là để gọi phục vụ, cái này là tấm chắn. Chỗ kia có thể xem video, còn chỗ đó có thể nghe nhạc…” Anh giới thiệu từng thứ cho tôi.



Tôi lắng nghe vô cùng chăm chú.