Chồng Hờ Vợ Tạm

Chương 62 : Tại sao không bán đi

Ngày đăng: 11:44 19/04/20


Nhà của chính mình?



Tôi vô cùng kinh ngạc, hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi nhìn anh ấy.



Cho dù ở thời đại nào, đổi thành bất cứ một gia đình nào, mua nhà đều là một việc lớn. Nhưng anh ấy lại hỏi tôi hời hợt như thế, muốn một căn nhà của chính mình không?



“Em nên biết, anh là người làm bất động sản.” Anh ấy nói: “Một căn nhà đối với anh mà nói, căn bản không tính là gì.”



Nghe ý này của anh ấy, đúng là muốn tặng cho tôi rồi!



Trong lòng tôi kinh ngạc như có sét đánh, vẫn không thể tưởng tượng nổi.



“Ba tòa nhà này không phải là của anh đó chứ?” Tôi hỏi. Đây là ba tòa nhà không giống nhau, đều là loại tiếng tăm lừng lẫy, thuộc ba doanh nghiệp phát triển khác nhau.



“Của bạn anh. Nếu anh muốn, hỏi bọn họ bảo muốn là được.” Những gì anh ấy nói đơn giản kiểu như trên bàn ăn cơm muốn một chai nước uống, một bao thuốc lá: “Quan trọng là, em có thích không? Thích căn nào?”



“Em…” Tôi muốn khóc mà không ra nước mắt.



Ba căn nhà này, tôi căn bản không nghiêm túc xem, vẫn luôn nghĩ đến tiền thuê nhà đắt, không có đồ lắp đặt không có đồ điện trong nhà.



“Nếu em khó lựa chọn, anh chọn thay cho em nhé?” Anh ấy hỏi.



Tôi gật đầu, nhà là chuyện lớn như vậy, vì sao đến trong miệng của anh ấy lại không khác gì mấy so với việc ăn cơm có muốn gọi mấy món hay không.
“Thích!” Tôi không chút do dự.



“Giống với khu này, muốn loại một phòng khách, một phòng ngủ, một phòng bếp, một phòng vệ sinh hay một phòng khách, hai phòng ngủ, một phòng bếp, một phòng vệ sinh, hay muốn loại to hơn?” Anh ấy chỉ về hướng chính giữa: “Bên kia có một căn phức hai tầng. Anh xem qua rồi, cũng rất tốt.”



Căn phức hai tầng… Đó tuyệt đối là cuộc sống của người có tiền rồi… Sự chênh lệch giữa tôi và tầng lớp đó quá lớn.



Tôi vội vàng lắc đầu: “Em rất thích kiểu hộ nhỏ.”



“Nếu như một người ở, quả thực kiểu hộ nhỏ là tốt nhất.” Anh ấy cười một cái, đưa tôi tiếp tục đi về phía căn kiểu hộ nhỏ đó: “Căn nhà lớn thích hợp với nhiều người, nếu không, dương khí không đủ, người ở bên trong ngược lại dễ sinh bệnh.”



Dương khí…



Tôi giật mình về nội dung trong lời anh ấy nói. Bởi vì mấy ngày trước mới nhìn thấy người chết, tôi lập tức liền nghĩ đến quỷ quái, các loại âm khí.



Tôi lập tức liền không động đậy, đứng im tại chỗ.



“Sao lại không đi vậy? Không thích nữa à?” Anh ấy hỏi.



“Khu này sửa lâu như vậy, tại sao căn nhà này chưa bán đi?” Tôi hỏi, chẳng lẽ căn nhà đó xảy ra sự việc gì kỳ dị?



“Bởi vì căn nhà đó căn bản chưa từng lấy ra bán, từ ngày đầu tiên bắt đầu phiên giao dịch đã được đánh dấu là đã bán.” Anh ấy nói.



“Vì sao?” Tội lại hỏi, trong giọng nói tràn đầy sự không tín nhiệm, lẽ nào khi sửa đã xảy ra chuyện?



“Vì sao cái gì?” Anh ấy cau mày, ánh mắt nhìn xung quanh một chút.



Khu nhà như thế này, hai người đứng như vậy nói chuyện rất kỳ quái sao? Tôi cất bước, chậm rãi đi về phía trước, hỏi nhỏ: “Tại sao chưa từng đem ra bán? Có phải là âm khí quá nặng hay không?”



Câu nói vừa tuôn ra, anh ấy liền phì cười.