Chồng Khờ

Chương 1 :

Ngày đăng: 15:59 18/04/20


Giữa mùa hè oi bức nóng nực, mọi người cả ngày bận rộn, mặt trời thế như vẫn chậm chạp không chịu xuống núi.



Lục Tưởng Vân vừa vào thôn, liền thả chậm cước bộ đi trên con đường

nhỏ bên cạnh cánh đồng, gặp những người thân hữu thì chào hỏi, từng ngọn cây cọng cỏ sinh trưởng từ thuở nhỏ ở nơi này, mỗi một tán lá nàng đều

quen thuộc, hơn nữa rất yêu thích.



Về nhà, tâm cũng kiên định lại.



Nàng đi đường vòng, xa xa nhìn thấy một mảnh vườn trái cây đã nuôi

lớn ba tỷ muội nhà nàng, cách đó không xa là tấm biển được treo ở trên

cao “Lục phủ”, chính là nhà nàng.



Mắt nhìn trên cầu gỗ, có người đang ngồi phía trước, vừa không qua cầu lại không rời đi, ngồi xổm chỗ đó cũng không nhúc nhích.



Nàng nhếch lên một nụ cười yếu ớt, tiến lên chào hỏi: “A Phong, làm sao vậy?”



Nam nhân ngẩng đầu chính là bình tĩnh nhìn nàng, không nói lời nào.



Lục Tưởng Vân thấy thế cũng không trách, từ trong gói đồ lấy ra một khối bánh hạnh nhân: “Này, cho ngươi.”



Nam nhân cũng không chần chờ, tiếp lấy hướng miệng cắn một ngụm nhỏ, xác nhận là hương vị hắn thích, liền cắn miếng to một chút.



Nam nhân vừa ăn, ánh mắt vừa ngắm một chỗ dưới cầu gỗ, Lục Tưởng Vân để ý liền hiểu rõ.



Ngồi xổm xuống, gỡ cọng cỏ trên tóc hắn xuống: “Lại bị bọn nhỏ trêu chọc?”



Toàn thôn cơ hồ không người nào không biết, đại nam nhân ngang tàng bảy

thước lại không dám qua cầu, thậm chí là e ngại cầu dài, phảng phất như

một quái thú lớn tùy thời đều có thể đem người nuốt vào bụng.



Khi còn bé nghe phụ thân nói qua vài lần, ước chừng biết được nguyên

do, những đứa nhỏ không hiểu chuyện lấy việc này chê cười hắn, thậm chí

là đùa cợt hắn.



Lục Tưởng Vân đặt gói đồ xuống, nhấc làn váy lên bước xuống sườn dốc, giúp hắn thu hồi dao và cung tiễn bị ném ở phía cuối cầu.



Nơi này địa thế hơi cao, trong ngày hè nước ở dưới cầu hơn phân nửa là khô cạn, phải tới mùa mưa, lượng nước mới lớn hơn.



Thu hồi xong những vật phẩm bị hắn ném dưới cầu, nàng phủi cỏ bụi bám trên váy: “Tốt lắm, trời cũng sắp tối rồi, ngươi cũng mau về nhà đi.”



Mới nhấc gói đồ đứng dậy, thì cảm thấy váy bị nắm chặt, nam nhân kéo lấy vạt váy của nàng.



“Làm sao vậy?”



Nam nhân há miệng, lại nhếch lên.



Nàng nhìn một chút bánh ngọt còn xót lại trên tay, cười: “Bánh hạnh nhân ăn ngon không?”



Nam nhân nghĩ nghĩ rồi gật đầu.



Đây là điểm tâm nàng mang về thuộc loại ngon nhất, không ngọt ngấy lại có mùi mằn mặn của quả mơ.



Vì thế nàng lại cho hắn một khối: “Tốt lắm, mau về nhà đi thôi!”



Nàng hiểu lầm ý tứ của hắn….



Hắn há miệng muốn nói, nhưng do nhiều năm không cùng người khác nói

chuyện với nhau, nên cuối cùng vẫn là trầm mặc, nới lỏng tay cho nàng

đi.



Vào đêm khuya, người trong nhà toàn bộ đã đi ngủ, Lục Tưởng Vân mặc áo khoác, đi đến trong sân hóng gió một chút.



Không ngờ, phụ thân vốn luôn ngủ sớm lại chưa đi ngủ, lẳng lặng ngồi ở phía dưới hành lang.



Nàng yên lặng tiến lên , thân thiết hỏi thăm: “Phụ thân có tâm sự?”



Nếu không phải có chuyện buồn, sẽ không đêm hôm khuya khoắc không ngủ, một mình ngồi ở nơi này phát sầu.



Mẫu thân mất sớm, nàng từ nhỏ đã học được cách quan sát sắc mặt người khác, mới có thể giúp phụ thân san sẻ, đại tỷ kiêm luôn chức vụ mẫu

thân giúp phụ thân quản xuyến nhà cửa.



Lục Khánh Tường quay đầu nhìn nàng một cái, cũng không nói cái gì, chính là nhẹ nhàng thở dài.



Nàng cúi đầu, nhìn thoáng qua thanh ngọc trong tay phụ thân: “Đó không phải là cái A Phong từ nhỏ vẫn mang bên người sao?”



Nghe nói là phụ mẫu hắn lưu lại, là bảo bối của hắn ai cũng không được đụng vào, như thế nào mà phụ thân có được?



Lục Khánh Tường lại thở dài: “Nhũ mẫu hắn nhắc tới.”



Là sao?



Nàng đang muốn hỏi lại, đột nhiên hiểu rõ được.



Mười tuổi năm ấy, phụ thân nàng không biết chữ, bị người khác lừa

phải lâm vào cảnh tù ngục. Khi đó, cả nhà đều tràn ngập trong tối tăm mù mịt, ba tiểu hài tử trong nhà phải đợi phụ thân về nuôi sống, hắn xảy

ra chuyện, người trong nhà tự nhiên sẽ chôn cùng.



Phụ thân A Phong là người đọc sách, có công danh trong người, hiểu

được nhiều chuyện, có biện pháp đồng thời cũng nguyện ý cứu phụ thân ra

ngoài, vừa ra tiền vừa ra sức, vì vậy mới bình yên.



Khi đó, quả thật phụ thân cảm ơn khóc lóc nức nở, đây không phải cứu

hắn một mạng, mà là cứu cả nhà hắn cùng với ba tâm can bảo bối của hắn,

lúc ấy cho rằng muốn báo ân, nên xúc động lại nhiệt huyết hứa đem nữ nhi gả cho trưởng tử của hắn, tương lai A Phong trưởng thành, muốn cưới

người nào thì tùy ý hắn chọn.



Lúc phụ thân cưới nương, không có vật gì quý giá, duy nhất chỉ có đôi thanh ngọc rồng phượng này, lập tức tặng ra ngoài coi như là tín vật.



Phu thê Chúc gia vốn là thi ân không cần báo, về sau nhìn thấy ba đứa nhỏ đáng yêu linh lợi, rất có duyên với bọn họ, hỏi khuê danh, lập tức

cảm thấy kỳ diệu, nói: “Đây chắc hẳn là duyên phận trời định?”



Thế là liền vì đứa con trai độc nhất đính ước.



A Phong lúc nhỏ vốn là đứa thônh minh lanh lợi lại tuấn tú, nhân phẩm nhà Chúc gia tốt, gia thế cũng không kém, Chúc bá phụ đọc đủ thứ thi

thư, cư xử khiêm tốn, thấy thôn dân dốt đặc cán mai, còn ra tiền ra sức, xây một học đường tự mình dạy cho mấy đứa nhỏ. Chuyển đến thôn Lưu Vân

định cư không lâu thì chiếm được cảm tình của mọi người.



Vốn còn muốn năm sau lên kinh thi Trạng Nguyên trở về, mọi người cũng thực xem trọng hắn, ai ngờ……



Cũng không hiểu sự tình phát sinh như thế nào, chỉ biết toàn gia đi

chơi, gặp phải đạo tặc cướp sạch, xe ngựa bị lật, hai phu thê ngã xuống

suối chết, khi tìm được thi thể đã sưng vù thối rữa.



Đứa con may mắn rớt xuống bên đường, nhưng rốt cuộc cũng không mở miệng nói chuyện, cũng không để ý tới người khác.



Làm cho đại phu chữa trị cả một năm, đều nói là bị kinh hách quá lớn, cần chậm rãi bình phục, không thể gấp được.



Cũng không biết là do bị dọa cho choáng váng hay tại sao, vừa mới bắt đầu hắn một mình lui ở trong góc, thần sắc mờ mịt, ai tới cũng không để ý, lâu ngày, ngay cả đầu óc cũng hỏng không còn linh hoạt như trước

nữa.



Ngốc hồ hồ, lại khờ lại ngớ ngẩn, người như vậy làm sao có thể phó

thác chung thân? Nhưng chuyện này năm đó toàn thôn đều chứng kiến, nghĩ

dựa vào cũng không xong.




Đứa nhỏ kia không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, giống như một tiểu hài tử, nháo nàng nếu không cho ăn sẽ không vui vẻ, làm Tưởng Vân khó xử,

không thể không đồng ý.



“Thẩm nhìn con giống miễn cưỡng lắm sao?” Việc hôn nhân đại sự, làm sao miễn cưỡng được?



“A Phong chúng ta….trèo cao.”



Xuân Thủy thẩm đương nhiên biết Tưởng Vân tốt, trí tuệ linh hoạt lại

hiểu lòng người, sau khi đến tuổi cập kê bao nhiêu nam tử đến cầu thân,

muốn phá hỏng cửa nhà Lục gia, ai cũng đều muốn cưới được một thê tử

hiền tuệ biết chăm lo nhà cửa, nhưng ai nàng cũng không đồng ý, nên kéo

dài đến bây giờ.



Thẩm Xuân Thủy ngay cả mơ cũng không dám mơ tưởng xa, Tưởng Y là yếu

ớt chút, nhưng muốn cưới vào cửa, tốt xấu cũng có thể làm bạn cùng A

Phong, để cho đứa nhỏ này không cô đơn một mình.



Cũng không nghĩ đến, đứa nhỏ này có lòng tham như vậy, thế nhưng mở

miệng liền hướng Tưởng Vân cầu thân, ngay cả bà đều là ngoài ý muốn.



Càng ngoài ý muốn hơn nữa là, bao nhiêu thanh niên tuấn tú tài giỏi Tưởng Vân đều không để vào mắt, vậy mà lại đồng ý.



A Phong này, không biết là tu mấy kiếp a!



“A thẩm, con thật tình đau lòng cho A Phong, muốn gả cho hắn, làm bạn với hắn cả đời.” Nàng không biết thẩm Xuân Thủy nghe được bao nhiêu,

nhưng có chuyện nhất định phải nói.



Phu thê không phải là như vậy sao? Đau tiếc đối phương, nghĩ cho đối phương, an an ổn ổn, cũng chính là cả đời.



Hắn đã kiên trì muốn nàng, vậy nàng sẽ thay phụ thân báo đáp lại ân

tình mà Lục gia nợ Chúc gia, sẽ chăm sóc thương yêu nam nhân này cả đời.



Mãi đến vừa rồi, nàng mới giật mình tỉnh ngộ, hóa ra chính mình cũng cổ hủ câu nệ để ý miệng lưỡi người đời như thế.



Trên giá trị của thế tục, hắn không tốt.



Trên lễ giáo, nàng cũng không tốt đẹp.



Nhưng mặc cho bên ngoài nói cái gì, cũng không tổn hao gì đến bản

chất tốt đẹp, không phải sao? Bởi vậy, hắn thủy chung kiên trì, nàng là

tốt nhất.



Cũng là như thế, nàng có gì không dám gả?



Thẩm Xuân Thủy gật đầu: “Trong nhà thúc giục ta vài lần, nhi tử ta

năm trước thành thân, muốn ta về quê hưởng phúc, mà ta nghĩ bên cạnh A

Phong không có ai chăm sóc, thế nào cũng không đi được, nay ngươi đã

nguyện ý gả, ta cũng có thể yên tâm mà rời đi.”



Thì ra đây là ý tứ trong miệng hắn: “Phải thành thân, a nương mới bằng lòng rời đi.”



Hắn biết chính mình là gánh nặng của bà, làm cho thẩm Xuân Thủy không có biện pháp trở về cùng người nhà đoàn viên, bởi vậy gấp rút thành

thân, để cho thẩm Xuân Thủy yên tâm về nhà.



Nhớ rõ lúc ban đầu chuyện ngoài ý muốn phát sinh, song thân đột nhiên mất, bên cạnh hắn cũng chỉ còn có vị nhũ mẫu này chăm sóc, sau khi

phong bế chính mình đằng đẵng suốt hơn tháng trời, thì suốt ngày kêu

thẩm Xuân Thủy là “A nương”, có người bảo sửa cũng không sửa được.



Nàng nghĩ, Xuân Thủy thẩm không phải là thân nương (mẹ ruột) của hắn, điểm này chính trong lòng của hắn so với ai đều rõ hơn cả, nhưng mỗi

khi bị khi dễ, chịu ủy khuất, vẫn sẽ bổ nhào vào lòng thẩm Xuân Thủy

khóc gọi a nương.



Thẩm Xuân Thủy thật tình đau tiếc cho đứa nhỏ này, mới mười tuổi đã

không còn người thân, may mắn phụ mẫu hắn còn để lại chút tiền tích góp

cho hắn, cũng giúp phần nào cho thẩm Xuân Thủy, thế này mới có thể nuôi

hắn lớn. Vài năm đầu, phải bôn ba chung quanh, mang hắn đi đến danh y

điều trị, chăm sóc đến nay, thẩm Xuân Thủy cũng đã xem hắn thành đứa con của mình mà quan tâm.



Dù vậy, chính A Phong cũng biết, cảm tình không thể thắng tình mẫu

tử, hắn cũng không thể không có lí lẽ bá chiếm người, thẩm Xuân Thủy lớn tuổi, sẽ tưởng niệm con trai con dâu của bà, mà hắn cũng đã trưởng

thành không cần người khác chiếu cố, để cho bà về nhà hưởng phúc, ngậm

kẹo đùa cháu mới hợp lý.



Lục Tưởng Vân nghĩ, nam nhân kia rõ ràng là tất cả đều không có gì, vẫn nghĩ cho người khác, không nhịn được xót xa.



“A thẩm yên tâm, ta sẽ chiếu cố A Phong, không để hắn chịu thiệt, chịu ủy khuất.”



Nói chung, những lời này không phải là nên để nhà trai nói sao?Thẩm

Xuân Thủy cũng biết, A Phong quả thật là cần một người khoan dung biết

chăm sóc.



Nếu có thể cưới Tưởng Vân, có hiền thê tốt như vậy vì hắn mà suy

nghĩ, tính toán, vậy là bà đã có thể chân chính buông lo lắng xuống.



Lục Tưởng Vân dừng một chút, nói tiếp: “Chính như lời năm đó Chúc bá nói, này là nhân duyên trời định không phải sao?”



Cười cười, nàng liền hướng cửa sổ kêu lên: “Chúc Xuân Phong, ngươi

phát ngốc gì đó? Ta muốn trở về, vị hôn phu không cần tiễn ta một đoạn

sao? Cẩn thận ta đổi ý không gả…”



Chưa nói xong, nam nhân vội vả chạy ra, rất kích động đụng vào cửa

một cái, nhờ nàng thân thủ nhanh lẹ đỡ kịp, hắn liền nắm loạn xạ vạt áo

của nàng.



“Ta, ta đi, ta đi…” Không thể đổi ý.



Nàng cười không nói, thuận thế nắm lấy tay hắn.



“Có muốn ăn điểm tâm không? Buổi sáng cùng Tưởng Y, Tưởng Dung đi dạo chợ, có mua ít điểm tâm trở về, đợi chút về nhà ta đưa cho ngươi.”



“Muốn.”



“Ăn điểm tâm phải kết hợp với uống trà, ta sẽ lén trộm của phụ thân một bình trà xuân hảo hạng cho ngươi.”



“Tốt.”



“Cái gì cũng đều muốn, thật là có lòng tham nha.”



“….” Mới không phải lòng tham.



Vai kề vai, hình ảnh hai người càng lúc càng xa, đối thoại dần dần nghe không rõ nữa.



Thẩm Xuân Thủy mỉm cười, xoay người đi vào nhà.



Tưởng Vân về sau sẽ biết, A Phong chỉ có đối với người thân của mình

mới ngàn nói trăm thuận như vậy, một khi trong đầu đã nhận định, chỉ cần là người nọ cho, vô luận tốt xấu tất cả đều sẽ vui mừng đoán nhận.



Trước kia, chưa bao giờ phát hiện, hai người bọn họ xứng đôi như thế.



Vân Tưởng Y thường hoa Tưởng Dung, Xuân Phong phất hạm lộ hoa hồng.



Ngày hè gió nhẹ này, nhưng lại cũng có hơi thở dào dạt ý xuân, tràn đầy, tràn đầy ngọt ngào đến ngấy đi.