Chồng Khờ

Chương 10 :

Ngày đăng: 16:00 18/04/20


Tầm Nhi chưa ăn bánh bao, một mặt không vui, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại như bánh bao nhỏ.



Chúc Xuân phong cũng chưa ăn điểm tâm, không biết có phải vì vậy hay không mà sắc mặt cũng rất tệ.



Nhưng bọn họ đều rất thức thời, biết nhìn sắc mặt, nàng yên lặng không tiếng động, bọn họ cũng không dám tạo phản.



Một nhà ba người im lặng vào nhà, nàng mới như từ trong mộng tỉnh lại “A” lên một tiếng: “Ta quên mua bánh bao và điểm tâm!”



Quay đầu nhìn hai gương mặt biểu tình thật ai oán xem xét nàng.



Ngươi hiện tại mới nghĩ đến…



Tưởng Vân mỗi lần vào thành đều nhớ mua điểm tâm cho hắn, vừa thấy nam nhân kia, liền quên hắn.



Quên hắn, cũng quên mua điểm tâm cho hắn.



Làm thê tử không biết hắn bi tình lộ tuyến gì, thoáng cái buổi trưa rầu rĩ ngồi xổm ở góc sân đếm cánh hoa.



Vốn tưởng hắn không vui vì nàng và người tình cũ nói chuyện, nhưng

nhìn kỹ lại thấy không giống, nàng hoài nghi hắn căn bản ngay cả quan hệ của nàng và Đàm Thanh Hoa cũng không biết rõ ràng, hỏi cũng chưa từng

hỏi nàng.



Huống chi hắn đâu có tâm tư phức tạp như vậy, hiểu được ăn dấm chua?



Đi qua hỏi hắn, hắn liếc nhìn nàng một cái, chỉ trả lời nàng: “Điểm tâm của ta…”



“…” Có cần thích điểm tâm đến như vậy hay không!



Mà nàng cư nhiên nhìn ánh mắt lên án của hắn lại có tia chột dạ, cảm

thấy mình tội đáng chết ngàn vạn lần, làm sao có thể quên mua điểm tâm

cho hắn.



“Được rồi, lần sau sẽ mua bù cho chàng a!”



Đã muộn rồi, quên chính là quên, lần sau có bù cũng không giống nhau, hừ, hắn cúi đầu tiếp tục đếm cánh hoa, tha thứ nàng, không tha thứ

nàng, tha thứ, không tha thứ…



“…”



Nàng thừa nhận mặc dù làm phu thê ba năm, tính tình kỳ quái của hắn

cùng với óc suy nghĩ kỳ dị, có thời điểm nàng vẫn không hiểu nổi.



Bất quá ưu điểm lớn nhất của người này, chính là mặc kệ có bao nhiêu

không vui, ngủ một giấc thức dậy, qua ngày hôm sau thì cũng trở lại như

lúc đầu, chuyện gì cũng không có xảy ra.



Thấy hắn đã giải thoát, lại còn thông suốt phóng khoáng ôm Tầm Nhi đi dạo khắp thôn, nàng cũng yên tâm.



Vài khúc vải chọn lựa hôm qua, giờ ngọ hôm nay đã được đưa tới, nàng

kiểm kê xong thì thanh toán số tiền còn lại. Suy nghĩ nên may gì trước.



Là may y phục mùa xuân cho A Phong? Hay là may túi nhỏ cho Tầm Nhi?

Những khúc vải này màu sắc cũng không tệ, thích hợp may bối túi (túi đeo trên lưng) để đựng những đồ chơi linh tinh A Phong mua cho Tầm Nhi.



“Vân nhi…”



Một vị khách ngoài ý muốn cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng.



Nàng quay đầu lại, kinh ngạc nhìn người nọ đứng trước sân.



“Ngươi thế nào…” Lời nói chưa hết, đã có đáp án – Hắn theo dõi tiểu nhị từ bố trang (cửa hàng bán vải) đến.



Lúc trước cùng hắn lui tới, cũng là mang vài phần ý tứ hứng thú,

không chịu nói cho hắn biết chỗ ở, chỉ nói: “Khi nào chàng muốn tới cầu

hôn, lại hỏi cũng không muộn.”



Mà nàng vĩnh viễn không chờ được ngày đó.



Nếu hắn có lòng muốn đến thăm, cũng không phải không thể, chính là…



Bọn họ đều biết đó không còn ý nghĩa.



Ba năm trước, chưa từng hỏi thăm qua, như thế nào…



“Ngươi đến đây làm gì?” Nàng cho rằng hôm qua nói đã đủ rõ ràng.



“Bởi vì có một số việc ta muốn biết rõ.” Một đường đi tới, tranh thủ thời gian ban ngày, tìm hiểu việc hắn muốn biết.



“Ta không biết nàng… nàng lại gả cho người như vậy…” Hắn khó khăn

dừng lại một chút: “Vì muốn cắt đứt quan hệ với ta mà phải trả giá như

vậy có phải quá lớn hay không?”



Nói cái gì “Người như vậy?” Là chỉ A Phong sao?



Nàng nhíu mày, không thích hắn dùng ngữ khí như vậy để nói về trượng phu.



“Hắn tốt lắm, là một trượng phu tốt hiếm có.”



“Nàng đến bây giờ còn muốn giấu diếm ta, người nọ đầu óc, đầu óc…” Không bình thường.



Lúc mới gặp, nam nhân kia trầm mặc, yên lặng không nói một câu, thế nên hắn không nhìn ra khác thường.



Nếu sớm biết…sớm biết nàng gả cho một nam nhân như vậy, bất cứ giá

nào hắn cũng sẽ ngăn cản nàng, không cho nàng lấy việc chung thân đại sự cả đời ra đùa giỡn.



“Đầu óc của A Phong rất bình thường, hắn chính là thật thà, không có

nhiều tâm cơ như các ngươi, đơn thuần một chút có cái gì không tốt?”



“Nàng đây là đang lừa mình dối người!” Đàm Thanh Hoa lớn tiếng bác

bỏ: “Nàng thích dạng người gì, ta không rõ sao? Nàng thưởng thức người

tài trí tung hoành, có thể cùng nàng nói chuyện trời đất, tâm linh phù

hợp, nàng thương ta, là vì chúng ta hòa hợp, nàng quên rồi sao? Có cả

mấy ngày, chúng ta luôn tâm sự không hết, từ đêm cho tới tận bình

minh…Hiện thời…hiện thời…Nam nhân kia, lời nói vụng về ngu muội, ngay cả trò chuyện thật tốt cùng nàng cũng làm không được, làm sao biết suy

nghĩ của nàng, hiểu được tâm tình của nàng? Nàng làm sao có thể sẽ yêu

hắn, thế nào có biện pháp cùng hắn sống chung cả đời?”



“Con người sẽ thay đổi, Thanh Hoa, đừng dùng giá trị của ngươi để áp

đặt ta, sống chung với A Phong, ta nửa điểm cũng không thấy miễn cưỡng.”



“Phải không?” Nàng đến bây giờ còn muốn gạt hắn: “Nàng chẳng lẽ không phải vì báo ân mới gả cho hắn, chăm sóc hắn cả đời sao?”



“Lúc trước là như vậy.” Nàng không thể nói dối, chuyện thành thân quả thật có ôm ấp nhiều tâm tư.



“Như vậy hôm nay nàng đã vì hắn sinh nữ nhi là đủ rồi, đối với Chúc

gia hắn, ta có thể cho tiền tài, sai người chăm sóc sinh hoạt hàng ngày

của hắn, thay nàng trả ân tình còn lại, Vân nhi, trở về bên ta được

không?”



”Ân tình còn lại?” Là ai phải mang ân ai? Lục Tưởng Vân bất giác buồn cười, nhàn nhạt mà đáp hắn: “Nếu ta nói, Tầm Nhi là cốt nhục của ngươi, không phải huyết mạch của Chúc gia thì sao?”



Là ai nợ ai? Lời này hắn còn nói đúng lí hợp tình, không thẹn lương tâm?



Đàm Thanh Hoa giật mình khiếp sợ.



Sau một lúc lâu không nói được lời nào.



Đợi hắn phản ứng lại, tâm tình tràn ngập vui sướng muốn phát điên: “Nàng thay ta sinh nữ nhi, ta có đứa nhỏ…”



Hắn vô cùng vui mừng, mất kìm chế, nắm lấy vai nàng nói: “Vậy nàng

càng phải trở về bên ta! Mang theo đứa nhỏ, trở lại bên cạnh ta, nàng

sinh đứa nhỏ cho ta, tin tưởng trong nhà sẽ không phản đối nữa, Vân

nhi…”
Lục Tưởng Vân ra ngoài, quả nhiên là Đàm Thanh Hoa.



“Ngươi lại đến đây làm gì?” Nàng cho rằng, bọn họ đều đã có chung nhận thức.



“Chuyện tối hôm qua, ta đã nghe nói.”



“Thì tính sao?” Còn không tại hắn trêu ghẹo gây ra.



“Ta đã suy nghĩ kỹ, Tầm Nhi làm sao có thể giao cho người như thế

dưỡng dục?” Nháo lên liền kéo đứa nhỏ rời nhà, ngày nào đó thực sự xảy

ra chuyện gì ngoài ý muốn, làm sao có thể được?



“Nàng không theo ta, ta không còn lời nào để nói, nhưng nữ nhi của

Đàm Thanh Hoa ta, nhất định phải có giáo dục tốt, tuyệt không thể trở

thành người như hắn, không đầu không đuôi dạy dỗ lung tung, đứa nhỏ đều

bị dạy cho hư –”



Lục Tưởng Vân cúi đầu, chống lại khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhi, ánh mắt tò mò tìm hiểu.



“Tầm Nhi, con đi vào trong phòng bồi phụ thân, hắn ở một mình rất

tịch mịch, rất nhớ bảo bối Tầm Nhi của hắn–” Nghe mẫu thân nói như vậy,

đoạn cuối còn chưa có nghe xong, đã không thấy người.



Nàng cười cười: “Nhìn thấy không? Tầm Nhi dính phụ thân nó hơn.”



“Ta mới là –”



“Thanh Hoa!” Nàng nhàn nhạt ngắt ngang lời hắn.“Ngươi cũng biết, nếu

không phải năm đó hắn kiên trì, Tầm Nhi sớm đã bị một chén thuốc phá

thai loại bỏ sạch sẽ, hôm nay ngươi còn có cơ hội đứng ở nơi này, bình

luận hắn là dạng người gì sao? Phụ thân của Tầm Nhi, đời này chỉ có Chúc Xuân Phong.”



Hắn cứng lại, vẫn muốn bác bỏ.



“Ân tình của hắn, ta thực cảm tạ, nhưng tương lai đứa nhỏ–”



“Tầm Nhi ba tuổi, ngươi xem nó như vậy có cái gì không ổn sao?” Hoạt bát lanh lợi, tri kỷ hiểu chuyện, chỗ nào không bằng người.



“Đó là nàng dạy tốt -”



“Ngươi sai lầm rồi, đó là do một tay A Phong dạy, từ bé, Tầm Nhi đã

dính phụ thân nó, nó học nói chuyện, biết phải trái, đều là A Phong dạy, ngươi sẽ không biết, A Phong yêu nó bao nhiêu, ngươi chỉ nhìn thấy

chuyện hắn kéo Tầm Nhi bỏ nhà đi, lại không phát hiện hắn thoát y bào

bao đứa nhỏ lại cho nó không bị lạnh, làm bản thân bây giờ còn bị nhiễm

phong hàn nằm ở trên giường, Tầm Nhi là mệnh hắn, ngươi hiểu không?” Hắn dựa vào cái gì mạc danh kỳ diệu xuất hiện, liền muốn đoạt bảo bối tâm

can trong suốt ba năm của người ta?



“Ngươi có biết, phụ mẫu hắn gặp phải đạo tặc cướp bóc, ngã xuống dưới cầu bỏ mình không? mười năm nay, hắn sợ hãi qua cầu , mỗi khi theo ta

về nhà nương đẻ đểu phải đi đường vòng, ngay cả qua cầu cũng không dám,

nhưng ngày ấy, hắn trốn một đêm ở dưới cầu, cơ trí như ngươi, đừng nói

không đoán ra nguyên do trong đó.”



Toàn thôn đều biết đến hắn sợ cầu, sẽ không nghĩ tìm kiếm bên cầu, vì Tầm Nhi của hắn, vì để không ai tìm thấy, hắn ngay cả vật sợ hãi nhất

đều có thể trốn một đêm, tất cả việc này, hắn thật sự có thể thờ ơ sao?



“Đây là Chúc Xuân Phong, nếu ngươi nói, ta làm sao có thể đối với

người như vậy động tâm, đây là nguyên nhân, ba năm trở lại đây, nhiều

việc cảm động đến như vậy, một chút hành động nhỏ lơ đãng, yếu ớt khẽ đi vào lòng người, một nam nhân ngốc, cố chấp lại nghiêm túc, ai gặp gỡ

đều phải thương hắn tận xương.”



Đàm Thanh Hoa á khẩu không trả lời được.



Đừng nói hắn một câu cũng bác bỏ không được, cho dù có thể, cũng

không còn tất yếu, người mù đều nhìn ra được, cả người lẫn trái tim nàng đều hướng Chúc Xuân Phong, nhiều lời thì có ích gì?



“Ta đã hiểu……” Hắn ảm đạm nói. Vô luận là đứa nhỏ, hay là tình yêu,

đều không thể trở lại, cuộc sống của hắn, đã không còn ý nghĩa.



“Nàng yên tâm, sau này ta sẽ không đến quấy rầy nàng nữa.”



Lục Tưởng Vân và hắn nói chuyện xong, trở lại trong phòng, trượng phu đã uống thuốc, giờ phút này dĩ nhiên đang ngủ say, nữ nhi nằm trên

khuỷu tay của hắn, đồng dạng ngủ say sưa.



Hắn tin nàng, chỉ cần nàng nói, hắn liền tin, không học được nghi kỵ, bằng không giờ phút này, sao có thể ngủ an ổn như thế: “Chàng a……” Nàng nở nụ cười, yên lặng ngồi ở bên giường, nhìn hai người quan trọng nhất

đối với nàng……



Kết thúc



Một năm này, tiểu Tầm Nhi năm tuổi.



Nàng luôn luôn cảm thấy, phụ thân là người chính trực nhất, nhưng có

đôi khi, nàng sẽ cảm thấy phụ thân không có thành thật như bề ngoài, hắn có đôi khi thực gian xảo.



Tựa như — có chút chữ, hắn rõ ràng biết viết, lại giả bộ không biết.



Ngay từ đầu nàng không phát hiện, về sau cảm thấy, nương dạy bảng chữ mẫu ngay cả nàng đều học xong, phụ thân thực sự như gỗ mục sao?



Vốn nàng không nghĩ nhiều, sợ nương ngại phụ thân phiền, muốn vụng

trộm dạy hắn, về sau mới phát hiện, hắn không phải không biết, mà là cố ý muốn nương dạy.



Vì thế, nàng lại phát hiện một bí mật nhỏ, nương sẽ đem những gì muốn nói trong lòng, viết ra giấy gửi cho phụ thân, trước kia là đặt ở trên

bàn trang điểm, buổi sáng phụ thân nhìn thấy, sau đó cả một ngày, sẽ

giống kẻ ngốc cười ngây ngô suốt, tâm tình tốt lắm.



Đến về sau, nương không đặt trên bàn trang điểm, trực tiếp nắm tay phụ thân, viết cho hắn xem.



Nhìn xem xem — tựa như bây giờ, mặt dán mặt, tay trùng tay, nhất bút, nhất họa chậm rãi viết ra.



Sau đó, viết viết, phụ thân tiếp cận cho hai cái môi dán vào nhau.



Trong bụng nương lại có đứa nhỏ, phụ thân thực kiên trì nói đó là đệ đệ.



Nương liền hỏi: “Vạn nhất lại sinh nữ nhi thì làm sao bây giờ?”



Phụ thân nói: “Sinh tiếp!”



Bởi vì hắn thực kiên trì, nhất định phải để cho con mặc được quần lót lúc nhỏ của hắn.



Còn nàng thì lén lút hỏi nương: “Nếu luôn luôn sinh không được đệ đệ thì sao bây giờ?”



Nương có chút bất đắc dĩ mà cười khổ, sờ sờ đầu nàng nói: “Thì tiếp tục sinh nữa, phụ thân con vui vẻ là tốt rồi.”



Nàng cảm thấy, nương thực sự rất nuông chiều phụ thân.



Hiện tại bụng của nương càng lúc càng lớn, phụ thân thường thường sẽ

đem tay đặt ở trên bụng, sờ sờ đệ đệ chưa ra đời, nghe nói trước kia khi nàng còn ở trong bụng nương, phụ thân cũng như vậy.



Vậy được rồi, nàng không ăn dấm chua.



…… Ai, còn thân thiết sờ sờ a! Nhanh chút sờ xong a, nàng thường thường muốn giả bộ ngủ, cũng thực vất vả.



Làm bộ ở trên giường trở mình một cái, thấy cửa sổ chưa đóng kín làm

một tờ giấy bị thổi rơi xuống mặt đất, vết mực còn chưa khô.



Nàng hiện tại nhận thức được càng ngày càng nhiều chữ, là nương dạy.



Nàng chớp mắt, nhận ra từng chữ từng chữ–



Gả, cùng, xuân, phong, không, dùng, mối. (gả cho Xuân Phong không cần mai mối)



HẾT