Chồng Khờ
Chương 3 :
Ngày đăng: 15:59 18/04/20
Tân nương ngày đầu tiên dậy thật sớm, khi thẩm Xuân Thủy rời giường, trên bàn đã bày sẵn thức ăn.
Tuy thẩm Xuân Thủy không phải là thân nương của A Phong, Lục Tưởng
Vân vẫn chuẩn bị trà như cũ, thẩm Xuân Thủy ngồi xuống, để nàng phụng
trà, theo A Phong kêu một tiếng nương.
Trượng phu là uống sữa của bà, được bà nuôi dưỡng lớn lên, ân nghĩa trong đó sớm đã cùng thân nương không khác gì nhau.
Thẩm Xuân Thủy nhận chén trà càng thêm xác định A phong đã cưới đúng
người rồi, Tưởng Vân là người biết cấp bậc lễ nghĩa, có nàng ở bên cạnh A Phong, mọi việc cũng sẽ vì hắn chuẩn bị chu toàn.
Chậm một chút nàng trở về phòng muốn kêu trượng phụ dậy rửa mặt chải
đầu, thì thấy hắn đầu tóc tán loạn ngồi sững sờ trên giường, nhìn cái
gối bên cạnh trống không, còn tưởng rằng tối qua chỉ là một giấc mộng.
Từ nhỏ tới lớn chưa từng mơ thấy mộng đẹp như thế. Có người lo lắng
cho hắn, giúp hắn rửa chân, còn cho hắn ôm thân thể ấm vù vù.
Lục Tưởng Vân lấy cây lược, tiến lên chải tóc cho hắn, hắn rốt cục phục hồi tinh thần, ngơ ngác ngẫng đầu lên nhìn nàng.
“Phát ngốc gì? Về sau đều chải tóc cho chàng.”
Đúng, bọn họ đã thành thân, về sau nàng sẽ chải tóc cho hắn.
Chải đầu xong, nàng từ trong rương gỗ lấy ra một bộ y phục mới.
Nàng biết phụ thân nhận của Chúc gia không ít sính lễ, mấy năm nay
tiền nàng kiếm được cũng đều trợ cấp cho nhà, nên để dành cũng không
được nhiều lắm, chỉ có thể dùng những thứ hiện có, làm cho hắn một chút
vật phẩm, trong rương gỗ có mấy bộ y phục mới, cũng là chính tay nàng
chọn vải, tự nàng may thành, coi như là đồ cưới báo đáp hắn.
Giúp hắn mặc xong y phục, lại xoay người vắt khăn ướt lau mặt cho hắn.
Thấy hắn đứng trước gương đồng, sờ sờ tóc, lại sờ y phục trên người,
giống như đứa nhỏ nhận được món đồ chơi mới, mặt lâng lâng: “Đây….đều là của ta sao?”
“Đúng vậy, đều là của chàng.”
“Là của ta, là của ta……”
“Ai, chàng còn chưa có lau mặt……” Người kia chạy nhanh ra khỏi phòng, hoàn toàn không để ý tới lời nàng gọi.
Nàng cầm khăn đuổi theo, vừa vặn thấy hắn kéo thẩm Xuân Thủy khoe y phục như một vật quý, lặp lại lời nói.
“Là của con, Tưởng Vân làm cho con…..Này, này, còn có cái này cũng là của con, a nương, a nương, đẹp mắt không?”
“Ừ ừ ừ, cực kỳ đẹp mắt, có vợ thôi mà nhìn con đắc ý chưa kìa!” Sáng sớm đã đem đồ ra khoe.
“Chúc Xuân Phong chàng lại đây ngồi cho ta.” Nàng không thể không lên tiếng, để cho hắn buông tha thẩm Xuân Thủy.
“A.” Hắn ngoan ngoãn đi qua ngồi xuống.
Thay hắn lau mặt, múc một chén cháo hoa cho hắn, hắn rất nhanh bưng
lên ăn, nghĩ chính mình sẽ kiếm thiệt nhiều tiền cho nàng, nhất định
phải cố gắng làm việc, kiếm càng nhiều tiền mới có thể mua đồ ăn ngon
cho nàng.
Nàng nói còn đang nấu đồ trong bếp nên vội vàng đi vào.
Thẩm Xuân Thủy theo vào, thấy nàng nhìn chăm chú bếp lửa chưa tắt sợ run.
“Ta đã lâu không thấy nó vui vẻ như vậy.”
Lục Tưởng Vân quay đầu nhìn lại, lòng dâng lên chút chua xót mỉm cười nói: “Đây chỉ là một việc nhỏ thôi.”
Nàng mỗi ngày đều phải làm y phục cho người khác, bất quá chỉ là tiện tay làm cho trượng phu mình vài bộ mà thôi, việc này có cái gì lớn đâu? Thậm chí không tốn nhiều tâm tư của nàng.
Nhưng hắn lại vui vẻ như vậy, chính là chút việc nhỏ, hắn đã vui vẻ như vậy.
Thẩm Xuân Thủy vỗ vỗ nàng, không nói thêm gì, bưng món ăn đi ra ngoài.
Không cần ngôn ngữ, đều ở trong những cái vỗ vỗ kia, nàng hiểu được.
Chăm sóc nhiều cho hắn.
Đó là thẩm Xuân Thủy nhờ nàng làm hộ.
Lòng tham của hắn nhỏ, chỉ cần một chút hạnh phúc đã có thể làm cho hắn vui vẻ thật lâu.
Hắn đáng giá, đáng giá để cho nàng đối đãi tốt, vô luận nàng làm gì
cho hắn cho dù là rất nhỏ, hắn cũng đều ghi tạc trong lòng, sau đó sẽ
báo đáp lại nàng gấp trăm, gấp ngàn lần.
Ngày lại mặt, Lục Tưởng Vân chuẩn bị quà tặng, kéo trượng phu trở về.
Thật ra thì Lục gia cách Chúc gia không xa, chỉ do A Phong không dám
qua cầu, vì thế phải buông tha cho đường tắt, đi đường vòng qua nhiều
con đường nhỏ.
Đến cửa lớn Lục gia, hắn sống chết cũng không chịu vào, chỉ nói muốn ở ngoài chờ nàng, hỏi hắn tại sao thì hắn không nói.
Kỳ thật thì nàng làm sao mà không hiểu được?
A Phong vốn không thích người ngoài, hơn nữa người trong nhà nàng cho tới bây giờ đều không cho hắn sắc mặt hòa nhã, hắn hiểu được điều đó
nên sinh ra bài xích cũng có thể lí giải được.
Người nào đối với hắn tốt, hắn sẽ tốt lại, còn người nào sắc mặt
Đối với chuyện phu thê, hắn tỉnh tỉnh mê mê, chưa hiểu rõ hết. Không
hiểu rõ đây đối với hắn là một loại sĩ nhục, muốn nàng mượn nước đẩy
thuyền, cùng người khác giống nhau khi dễ hắn không biết, ngay cả chính
bản thân nàng cũng không thể tha thứ cho mình được.
Miệng nói được dễ nghe, nói là còn có cả đời, có thể từ từ sẽ quen,
tất cả đều là lừa người dối mình, là cách nói để cho lương tri của mình
dễ chịu hơn một chút, trong lòng nàng so với ai đều rõ ràng hơn cả, tình cảm của nàng đối với hắn là gần như người thân, thương tiếc là chiếm đa số, không có tình yêu, trong hôn nhân không có tình yêu làm cơ sở, là
có bao nhiêu phần gượng ép, đêm tân hôn hôm đó, nàng kỳ thực cũng âm
thầm nhẹ nhàng thở ra, may mắn hắn cái gì cũng không hiểu……
Nàng như vậy, làm sao đáng giá để hắn đối đãi với nàng tốt như vậy?
Hắn toàn tâm toàn ý muốn nàng làm thê tử hắn, chân thành như thế, đối với nàng là hoàn toàn không nghi ngờ……Nàng cảm thấy…..thực xấu hổ,
khinh thường chính mình.
“Chàng muốn đứa nhỏ, về sau chúng ta sẽ sinh lại, còn đứa này…..Trước không cần, được không?”
”Không được!” Mặc kệ là một đứa, hai đứa, hay là tám, là mười đứa, đều giữ, a nương nói, đó là khúc ruột trong bụng nữ nhân.
”Ta biết ta ngốc…….” Hắn cụp mi mắt xuống, cúi đầu, tự trách mình: “Ta
ngay cả nàng cũng chiếu cố không tốt…” Nàng té xỉu, hắn chỉ biết đứng
ngây ngốc một chỗ.
A nương đem nàng vào cửa là muốn nàng chiếu cố cho hắn, hắn đều biết
tất cả, hắn không giống người khác linh hoạt như vậy, có bản lĩnh như
vậy, ngay cả trượng phu cũng đảm đương không nổi, như thế nào có tư cách làm phụ thân?
“Cho nên, cho nên ngay cả nàng cũng không tin tưởng ta……không tin ta có thể làm một phụ thân tốt……….”
“Không phải!” Nàng không có ý xem thường hắn.
“Nhưng ta sẽ học, nàng dạy ta, ta sẽ nghiêm túc mà học, mỗi một câu
mỗi một chữ đều ghi nhớ kỹ trong đầu! Xem, ta hiện tại sẽ học cách hầm
gà bồi bổ cho nàng….”
“A Phong….” Hắn như vậy, nàng phải làm sao bây giờ?
“Nếu nàng thật sự muốn vứt bỏ đứa nhỏ, ta, ta….Ta sẽ không bao giờ
nói chuyện với nàng nữa.” Hắn chưa từng uy hiếp người, vắt hết óc, nghĩ
ra thêm được một câu: “Cũng không ăn cơm nàng nấu.” Cuối cùng, đem suy
nghĩ cực hạn có thể uy hiếp ra nói: “Cũng, cũng không cho rửa chân cho
ta!”
“…….”
Hắn là nghiêm túc, thẩm Xuân Thủy nói qua, đừng nhìn tính tình hắn
tốt, bộ dáng cái gì cũng được, nhưng lại có tính cố chấp như đầu trâu,
ai cũng đừng nghĩ lôi kéo nhúc nhích được.
Tựa như, kiên trì muốn nhận thức thẩm Xuân Thủy là a nương, kêu suốt mười năm, ai cũng không thể làm cho hắn sửa miệng được.
Tựa như, kiên trì muốn thành hôn với nàng, không sợ làm trò cười,
trước khi lên kiệu hoa còn phải xốc khăn trùm lên để xác nhận, tự tay
đem nàng tiến vào kiệu hoa.
Một khi hắn đã nhận định, ai cũng đừng mong khuyên giải.
Nàng biết, nếu không để cho hắn thấy bụng nàng nổi lên, sinh ra một
oa nhi trắng trắng non mềm cho hắn, hắn thức sự sẽ làm ầm ỹ với nàng.
Không cùng nàng nói chuyện, không ăn cơm nàng nấu, không cho nàng rửa chân cho hắn….Đây đều là những chuyện hắn thích nhất, thời khắc hắn vui vẻ nhất, lấy điều này ra để uy hiếp, rốt cuộc là tra tấn ai đây?
Nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi, tiến lên giật cổ tay áo hắn.
Nam nhân kia thực đang dỗi, híp mắt nhìn nàng, tận lực bày ra bộ dáng không quan tâm tới nàng.
“Chàng thật sự muốn ta sinh?” Hắn bỏ qua một bên đầu, trước khi nàng
đồng ý không vứt bỏ, tuyệt đối nói là làm, không nói chuyện với nàng.
Cho rằng nàng sẽ nói thêm một hai câu, nào biết nàng đột nhiên xoay người bước đi.
Di di di? Thế nào liền đi ra ngoài? Làm nũng thêm mấy lần, hắn sẽ để ý thôi…..rất muốn giả bộ không để ý đến nàng, khóe mắt dư quang lại không nhịn được lén nhìn nhất cử nhất động của nàng.
Nàng đem gói thuốc mới vừa rồi đem về ném ra ngoài phòng, lại trở về, bắt đầu làm tiếp phần canh bổ hắn mới làm được một nửa.
Hắn rốt cuộc nhìn không được, hỏi ra miệng: “Nàng làm gì thế?”
“Không phải muốn nấu canh bổ, đem ta cùng đứa nhỏ bồi bổ cho cường tráng sao?”
”Đúng rồi.” Hắn đáp, mới đột nhiên lĩnh ngộ.
Nàng đáp ứng rồi! Nàng muốn sinh một đứa nhỏ cường tráng.
Hắn vui vẻ kinh hô, dang tay dùng sức ôm nàng.
“Nàng muốn ta làm cái gì, ta đều sẽ làm! Ta sẽ liều mình kiếm tiền, nuôi nàng và đứa nhỏ.”
“Đứa ngốc!”
Nàng mặc cho hắn ôm, gương mặt thuần nhiên (đơn thuần+hồn nhiên) vui
sướng rơi vào đáy mắt nàng, lòng bàn tay nhẹ nhàng phủ lên bàn tay nóng
ấm nổi đầy bọt nước, lòng hơi hơi mềm ra, bấn loạn.
Như thế nào có nam nhân ngốc như vậy, ngốc…….lần đầu tiên làm cho nàng cảm nhận được, ngực nổi lên một trận đau nhè nhẹ.