Chồng Khờ

Chương 5 :

Ngày đăng: 16:00 18/04/20


Tất cả nam nhân đều là cầm thú, nữ nhân không thể chiều được!



Lục Tưởng Vân sau khi xác nhận danh phận phu thê thì hoàn toàn triệt để lĩnh ngộ được điều này.



Nam nhân thường ngon ngọt, thể nghiệm tư vị tuyệt diệu trong đó, chỉ

cần có cơ hội lập tức đem nàng ăn từ đầu đến chân, nàng đều nhanh chóng

bị hắn ép buộc đến chết.



Trừ việc đó ra, thì việc làm hắn yêu thích nhất đó là ôm nữ nhi bảo

bối đi chung quanh, gặp người liền nói: “Đây là Tầm Nhi nhà hắn.”



Sau khi nữ nhi đầy tháng, nàng nghĩ cần dùng một vài thứ, hỏi hắn: “Chàng có thể lấy rương gỗ ra cho ta xem được không?”



Biết hắn có bao nhiêu quý trọng cái rương gỗ, nên nàng tôn trọng hỏi hắn.



“Tốt a, đều cho nàng.” Nói được rất hào phóng, không chút do dự muốn đem tất cả bảo bối của hắn chia sẻ cho nàng.



Trong rương gỗ hơn phân nữa là những vật cũ của phụ mẫu hắn lưu lại

cho hắn, có chút vật phẩm dùng cho trẻ sơ sinh, dùng được liền lấy ra,

còn có chút sách trân quý của công công…cuối cùng lại có một quyển sách

đông cung đồ.



Nàng choáng váng ngây ngốc.



“Trước khi thành thân, a nương đưa cho ta.” Hắn chăm chú nhìn tùy ý đáp.



Nàng im lặng một hồi.



Cư nhiên là quyển số lượng có hạng được các nhà danh gia trân quý.



Khó trách hắn nói hắn biết, nhiều tư thế đa dạng làm cho người ta

chống đỡ không được…….nàng quả thật có loại cảm giác hối hận khi bị

người lừa gạt! Làm nàng còn nghĩ hắn thành thật, không quan tâm đến cái

này……



Nàng thừa dịp hắn không chú ý, lặng lẽ cất giấu, miễn cho hắn lại ép buộc nàng.



“Nàng thích thì cho nàng, ta đã nhớ kỹ hết rồi.” Lầm tưởng nàng đem sách cất đi vì yêu thích, cho nên hắn hào phóng mà cho nàng.



Bên trong còn có cái hộp, nàng tò mò mở ra, đây là thư của cha mẹ

chồng để lại, sau khi thành thân cũng làm chuyện tình thú giữa phu thê,

nên không có xem qua.



Lúc này nàng cảm thấy thú vị mở ra xem.



Thì ra nương của A Phong là thiên kim tiểu thư xuất thân từ gia đình

phú quý, lặng lẽ ái mộ tiên sinh được người trong nhà mời đến dạy học

cho nàng, thương hắn có chí khí, một bụng kinh luân cùng khí chất tao

nhã, trong khuê phòng của đại tiểu thư, lại lớn mật viết thư thổ lộ.



Tiên sinh dạy học này vốn là luyến mộ chi tâm, cũng không phải là

người đọc sách cổ hũ, hai người yêu nhau một cách oanh oanh liệt liệt.



Bên phía nhà nữ nhân phản đối, tiểu thư quyết tâm cùng người nhà đoạn tuyệt quan hệ, cùng tiên sinh bỏ trốn.



Sau đó hai người ân ân ái ái, rồi có con.



Bên nhà nam nhân có vài mẫu đất cằn, không phải là loại nghèo trắng tay, cuộc sống qua ngày cũng không có gì trở ngại.



Ngẫu nhiên, làm trượng phu sẽ vì thê tử rửa chân, ngoài miệng trêu đùa: “Nô tài xin hầu hạ tiểu thư.”



Thê tử cũng có hứng thú, thoải mái cho hắn hầu hạ, sau đó mới đẩy

trượng phu ngồi trên giường, nàng khom lưng vái chào: “Thiếp thân xin

hầu hạ phu quân.”



Khó trách đứa con còn nhỏ tuổi nhìn thấy chưa hiểu rõ hết, không biết đây là tình thú trong khuê phòng của phụ mẫu, cũng học theo cho rằng

phu thê là phải như thế.



Bọn họ thực sự rất ân ái, cũng rất hạnh phúc.



Giữa những hàng chữ là tràn đầy, tràn đầy tình nồng mật ý. Lục Tưởng

Vân xem xong, trong lòng cảm thấy ấm áp, nhìn về phía trượng phu đang

ghé mặt vào giường gật gù.



Giữa bọn họ có khả năng bồi dưỡng ra tình cảm vấn vương như vậy?



“Tưởng Vân, phải đi ngủ.” Rõ ràng mắt đã muốn khép lại, còn cố chống

đỡ, dù thế nào cũng chờ nàng, ôm nàng vào lòng, hai thân thể dựa vào

nhau, mới chịu ngủ.



Nàng nhẹ nhàng ngồi ở bên giường, cúi người tựa vào vai hắn.



“Sau này chúng ta cũng viết thư được không?”



”Ta không biết viết gì.”



“Trong đầu nghĩ cái gì thì cứ viết ra là được, không cần suy nghĩ nhiều.”



Hắn ấp úng nửa ngày mới thừa nhận: “Chữ của ta rất xấu.” Một lòng chỉ sợ bị cười, hồn nhiên không biết đây là dụng tâm của thê tử, muốn càng

hiểu thêm về hắn, cùng hắn thân cận, là một phương thức bồi dưỡng tình

cảm.



“Ta viết, chàng xem là được rồi.”



Lúc này hắn không lên tiếng trả lời.



Nàng cũng không nói thêm cái gì nữa, ôn nhu ôm mặt hắn: “Không phải mệt mỏi sao? Ngủ đi!”



”Vân Tưởng Y thường hoa Tưởng Dung, Xuân Phong phất hạm lộ hoa nồng.”



“Chàng xem, chúng ta là duyên đẹp, có phải hay không là do trời định? Phu quân.”



Đây là phong thư đầu tiên nàng viết cho hắn.




Là nàng không tốt, nhất thời mở miệng không quan tâm đến tâm trạng

của hắn. Nhưng đều này cũng làm cho nàng nhìn thấy rõ A Phong kỳ thực là không tự tin, mới có thể bởi vì nàng nói mấy câu liền lùi bước, rõ ràng làm đúng lại hoài nghi chính mình.



Từ nhỏ đến lớn không có người nhìn nhận hắn, người người đều cười

hắn, vốn nghĩ rằng hắn không thèm để ý, thì ra là hắn so với bất kỳ ai

đều để ý hơn cả, không dám nhìn nhận chính mình tốt, chính mình có năng

lực làm tốt mọi việc.



Xem, thời điềm hắn chiếu cố Tâm Nhi đều toàn tâm toàn ý, mới một lát, nữ nhi đã an ổn ngủ trong lòng hắn.



Hắn trở lại phòng, cẩn thận đặt đứa nhỏ xuống giường, lập tức lùi ra xa xa.



Sau mấy ngày vẫn như thế.



Cẩn thận không đi đụng chạm, không phạm sai lầm.



Lục Tưởng Vân thấy hắn như thế, trong đầu ảo não tự trách, còn có là càng nhiều thương tiếc đối với hắn.



Nàng chỉ có thể từng bước dụ dỗ, chậm rãi tạo cơ hội để cho hắn lần nữa thân cận nữ nhi, tìm tự tin trở về.



Khi đứa nhỏ đái dầm nàng bảo hắn đi thay tả lót, khi đứa nhỏ khóc

nháo, cũng đều cho hắn đi dỗ, bản thân thì trừ bỏ bộ dáng thị uy với đứa nhỏ, còn lại cái gì cũng không có làm.



“A Phong, đã thật lâu chàng chưa mang Tầm Nhi ra ngoài đi dạo, Tầm Nhi nhớ không khí bên ngoài.”



Hắn không trả lời, nghiêng người giả vờ ngủ say.



Có người nào đang ngủ còn gõ ván giường?



Nàng cũng không vạch trần, như là lầm bầm lầu bầu nói: “Ai, nào có ai làm phụ thân như vậy a, Tâm Nhi khẳng định đang cực kỳ đau lòng, cho

rằng phụ thân không thương nó, không đau vì nó….”



Nghe thấy thế, hắn rốt cuộc không còn kiên nhẫn, cãi lại: “Nàng nói

bậy! Ta làm sao không đau! Ta rất đau, rất đau, rất đau cho Tầm Nhi……”



Nàng cố bày ra vẻ mặt kinh ngạc: “Ta còn tưởng chàng đang ngủ.”



Hắn rầu rĩ, cố biện giải: “Đều do nàng đánh thức…”



Nàng cũng không dễ dàng buông tha hắn như vậy: “Nếu thực đau vì Tầm

Nhi, tại sao lại không để ý nó? Rõ ràng chính là hối hận, cảm thấy nuôi

đứa nhỏ quá khó khăn, ngại phiền toái……”



“Ta không có!” Ánh mắt thành thực của hắn không chịu nổi ép cung, nói hai ba câu liền nói ra lời thật lòng: “Ta là sợ hãi…..”



“Sợ cái gì?”



”Ta hại Tầm Nhi sinh bệnh, ta sợ, sợ…….” Sợ lại tiếp cận nó sẽ làm cho nó bị thương, hắn thực ngốc, cái gì cũng không biết.



“Tầm Nhi là bị bệnh sởi, hồi nhỏ ta cũng bị bệnh này, không phải do

chàng, chàng chiếu cố nó rất tốt.” Nàng dừng một chút: “Cũng là do chàng giận ta, trách ta ngày đó nói lung tung, oan chàng.”



“Không phải.” Hắn dùng lực lắc đầu. Đứa nhỏ bị bệnh, trong lòng Tưởng Vân lo sợ, hắn biết.



“Đã không phải, vậy đừng day dứt trong lòng, mai ôm Tầm Nhi ra ngoài

đi dạo đi! Nó nhận thức được mùi của chàng nên rất thích chàng, chẳng

qua là chàng không phát hiện ra thôi, khi chàng ôm, nó đặc biệt rất nhu

thuận.”



“Phải không……” Nhưng hắn rất lo lắng, vạn nhất chính mình có chỗ nào

làm không tốt thì làm sao bây giờ? Hắn rất yêu Tâm Nhi, không muốn

thương tổn nó.



“A Phong, chàng làm tốt lắm, chàng là một phụ thân tốt nhất mà ta

từng thấy, cho nên Tâm Nhi mới thương chàng như vậy, chàng cũng biết, nó còn nhỏ, trong quá trình trưởng thành sẽ không tránh được va chạm ngoài ý muốn, không có một đứa nhỏ nào có thể vô bệnh vô tai, chàng xem.”

Nàng vén cao cổ tay áo, lộ ra một vết sẹo nhợt nhạt trên cánh tay: “Đây

là khi ta năm tuổi, phụ thân mang ta đi vườn trái cây, đặt ta trong sọt

trúc, một chút không lưu ý, sọt trúc bị lủng lổ, làm ta lăn vài vòng dẫn tới bị thương, chẳng lẽ vì như vậy mà ta oán giận phụ thân sơ ý, trách

ông thô tay ngốc chân cái gì cũng đều làm không tốt, hại ta bị thương

sao? Ta biết chàng đau lòng cho Tầm Nhi, sẽ không muốn làm hại nó, chúng ta làm phụ mẫu, có thể làm chính là hết sức bảo hộ nó, cho dù thực sự

có sơ xuất, cũng chỉ muốn dụng tâm chiếu cố, làm cho nó một lần nữa có

thể chạy nhảy, có thể cười, khỏe mạnh như trước, như vậy là được rồi,

không cần cứ trách bản thân.”



Hắn không lên tiếng trả lời, nhưng nàng biết là hắn nghe hiểu.



“A Phong?”



”Ta đang ngủ…” Giọng nói mơ hồ từ trong chăn truyền ra.



Nàng cười yếu ớt nói: “Chàng thật sự là làm tốt hơn những điều chàng

tưởng, nếu không chàng đã không lo lắng chiếu cố nữ nhi và ta, Tầm Nhi

sao có thể an an ổn ổn ngủ? Chúc Xuân Phong, ta thật cao hứng khi gả cho chàng, điều chàng làm được biết bao nhiêu nam nhân trong thiên hạ này

chưa chắc đã làm được, chàng rất giỏi, chàng biết không?”



đêm đó, nói chuyện liền như vậy đã xong, hắn vẫn không trả lời nàng.



Nhưng sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, trượng phu đã không còn bên gối, lại nhìn sang bên giường trẻ sơ sinh cũng là trống không.



Nàng bước xuống giường, đẩy cửa sổ, vươn vai, nhìn phía trước trông

thấy nam nhân nhà nàng đang ôm nữ nhi ngồi bên cạnh cây thạch tử lớn,

kéo y bào trùm cho đứa nhỏ, không cho bị đông lạnh do sương sớm, chỉ để

lộ ra khuôn mặt nho nhỏ.



“Đó là mây, đây là cây, còn đây là hoa…” Hắn rất kiên nhẫn chỉ dạy

cho đứa nhỏ nhận thức, đứa nhỏ mới năm tháng kêu nha nha, cũng không

biết nghe có hiểu không.



Sau đó, ngón trỏ hắn vừa chuyển, cọ nhẹ chóp mũi: “Còn…còn có ta là phụ thân.”



Nàng mỉm cười nhợt nhạt, chuẩn bị điểm tâm.