Chồng Khờ

Chương 8 :

Ngày đăng: 16:00 18/04/20


Hai phu thê thương lượng ổn thỏa, vốn muốn đi khuyên Tưởng Dung nói

ra nơi giấu đứa nhỏ, mới có thể đưa đứa nhỏ trở về Mục gia bình an.



Ai biết việc này đã kinh động A Dương ca, trước một bước ra mặt cùng Tưởng Dung nói chuyện.



Cũng không biết hai người đã nói những gì, đứa nhỏ đã tìm được, chuyện cũng không hiểu rõ.



Không ai nhắc tới chuyện đã qua, cứ như một hạt mưa nhỏ sau tiếng

sấm, yên lặng mà rơi xuống, mọi người đều ngắm hoa trong sương, nhìn

không rõ ràng.



Phần lớn các thúc các thẩm trong thôn đều là nhìn tỷ muội các nàng

lớn lên, trong lòng tất nhiên là có thương yêu Tưởng Dung, đối với tiểu

tẩu tử Mục gia không có cảm tình, dư luận toàn hướng thê tử Mục gia, nói là trách oan Tưởng Dung.



Nhưng Lục Tưởng Vân trong đầu so với ai đều sáng tỏ, chân tướng rõ

ràng, cũng không dám đứng trước mặt mọi người khai ra, tâm tư bao che

khuyết điểm ti tiện, trong lòng buồn rầu thật là khó chịu, đêm khó có

thể ngủ yên.



Nhất là khi thấy thôn dân chỉ trích người ta, lương tâm lại cắn rứt

không yên, vài lần đứng ở cửa Mục gia, nhưng không còn mặt mũi để đi

vào.



Thê tử Mục gia xách thùng nước ra trước sân chuẩn bị tưới rau thấy nàng ở trước sân đi qua đi lại, liền tiến tới hỏi: “Có việc?”



”Ách, ta….” Rõ ràng trong lòng đã tập trước trăm ngàn lần, chân chính gặp mặt, một chữ lại nói không ra.



Đối phương mở cổng rào: “Tiến vào rồi nói.”



Nàng thấp thỏm đi theo vào nhà.



Cho rằng đối phương sẽ không vui, thậm chí có thể châm chọc nàng vài

câu, cũng không nghĩ tới, lại được tiếp đón chi lễ, trà nước, điểm tâm.

Tuy là đạm bạc ít lời, nhưng nàng nghĩ, đó vốn là bản tính của đối

phương, đối với ai đều biểu hiện bộ dáng không mấy thân thiện.



Châm trà, hai người nhìn nhau một lúc lâu vẫn không nói gì, một tiếng hài tử khóc phá giải không khí đông cứng này.



Đối phương vào phòng dỗ đứa nhỏ, chỉ chốc lát sau, một đứa khác cũng vô giúp vui khóc thét lên.



Lục Tưởng Vân nhất thời lanh mồm lanh miệng, nhân tiện rảnh tay nói: “Để ta…” Vừa nói ra khỏi miệng lại cảm thấy không ổn.



Muội tử nhà mình vừa mới gây họa cho người ta, thân phận của nàng rất mẫn cảm, làm gì có nương nào còn tin cậy nàng…



Tâm tư vừa mới chuyển một vòng, tay còn chưa thu hồi, đã cảm thấy sức nặng đè xuống, đối phương không chút do dự đem đứa nhỏ đưa qua.



Lục Tưởng Vân là Lục Tưởng Vân, Lục Tưởng Dung là Lục Tưởng Dung nàng rất hiểu rõ.



Một động tác đơn giản, không tiếng động cho thấy chủ ý của nàng.



Lòng dạ người này…nàng đã hiểu, lại vì bản thân muội tử mà xấu hổ vô cùng.



Hai người trong lòng bế một đứa nhỏ, nàng chuyên chú nhìn đứa nhỏ

trong lòng, đối phương vẫn dùng ngữ khí nhàn nhạt, giải thích: “Đây là

đứa nhỏ đó.”



Chính là đứa nhỏ mà thôn dân đã tìm kiếm khắp nơi sao?



Chân mày nàng khẽ nhíu, đứa nhỏ đáng yêu linh động như thế, Dung Nhi

thế nào lại nhẫn tâm? Thù hận cho dù có lớn bằng trời cũng không nên

trút lên người đứa nhỏ! Nếu thật sự vạn nhất có chuyện gì xảy ra, các

nàng lấy thân tạ tội đều không đủ.



Nghĩ tới điều này nàng rốt cuộc ngập ngừng tự trách: “Chuyện đứa nhỏ này…”
Chúc Xuân Phong mở to hai mắt, không cẩn thận lộ ra một tia sợ hãi cùng sùng bái.



Tưởng Vân thật lợi hại, hắn một chữ cũng chưa nói, nàng thế nào lại đoán được hết?



“Quả thật là như vậy?”



Hắn vội vã lắc đầu lại xua tay, lùi lại hai bước muốn biện minh trong sạch: “Ta chưa nói, ta chưa nói! Nàng đừng nói với Tưởng Y.” Hắn đã đáp ứng là không thể nói ra.



Tốt lắm, phản ứng này của trượng phu, làm cho nàng chắc chắn mười phần.



“Đúng vậy, chàng một chữ cũng chưa có nói, là do ta tự đoán lung tung, không có liên quan đến chàng.”



Hắn vỗ vỗ ngực, an tâm.



Không phải hắn nói là tốt rồi, Lục Tưởng Y khóc lóc om sòm thực đáng

sợ, lúc trước a nương đi Lục gia cầu thân, hắn đã bị nàng ấy cho một cái tát tay, nói hắn trở về nằm mộng tiếp đi!



Hiện tại nhớ lại, trên má còn ẩn ẩn đau.



Hắn mới không cần cưới Lục Tưởng Y, nàng ta hung dữ như vậy, nếu thực sự cưới, về sau hắn làm sai cái gì lại phải bị ăn bạt tay? Tưởng Vân

thật tốt, thường cười với hắn, mỗi lần gặp đều cho hắn điểm tâm ăn, hắn

có ngốc cũng biết cưới Tưởng Vân mới có cuộc sống tốt.



Dù sao thì nữ nhân kia, hắn tránh xa được bao nhiều thì hay bấy

nhiêu, nàng ta không ôn nhu như Tưởng Vân, cũng không hiền lành như

Tưởng Dung kêu hắn một tiếng tỷ phu, vì sao hắn phải để ý nàng ta chứ?



Tưởng Vân nhìn phản ứng của trrượng phu cảm thấy buồn cười, hỏi: “Chàng dường như rất sợ Tưởng Y?”



“Sợ a.”



“Vì sao?”



”Tính tình nàng ta thật xấu, quỷ thấy còn sợ.”



“Phải không….” Nàng híp mắt, suy ngẫm.



Đây là vấn đề mấu chốt sao?



Trượng phu không biết, hắn kỳ thực thường hay lơ đãng nói trúng trung tâm vấn đề.



Tưởng Y thật mạnh mẽ, tính tình bá đạo, người nhà nhìn mãi thành thói quen, hồi nhỏ phụ thân mua gì, luôn là Tưởng Y chọn trước, chọn xong

rồi mới tới lượt nàng và Tưởng Dung, cái gì cũng đều phải tốt nhất,

không nhượng bộ bất kỳ việc gì, chung quy cho rằng tất cả mọi người đều

coi nàng là trung tâm, coi cảm xúc của nàng là nơi xuất phát và hội tụ…



Các nàng là người nhà, có thể bao dung, nhưng người ngoài có thể sao?



Ban đầu, Cát Thế Dân mê luyến bề ngoài xinh đẹp của nàng, có lẽ còn

có thể sủng ái, nhường nhịn, nhưng lâu ngày, sẽ cảm thấy phiền chán, ai

có kiên nhẫn dỗ một nữ tử được nuông chiều?



Nam nhân trở về nhà, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, muốn có một

giọng nói ôn tồn, quan tâm săn sóc, mà không phải là một thê tử háo

thắng làm cho hắn khó chịu.



Mà bên ngoài, nhiều hoa thơm cỏ lạ muốn loại nào mà chả được.



Do đó, hôn nhân có thể không có vấn đề xảy ra sao?



Tính tình như vậy, vô luận gả cho ai, sợ là cũng không có khả năng quản lý tốt hôn nhân của chính mình.



“A Phong, ngày mai theo ta về nhà một chuyến.”