Chồng Nhặt
Chương 15 : Hãy quên anh ấy đi
Ngày đăng: 11:35 18/04/20
Sáng hôm sau, Nhiên và Ali về thành phố. Cô ôm con trai bịn rịn.
- Mưa ngoan! Mẹ đi làm, xong rồi mẹ về với con nhé!
- Dạ!
Nhiên nhìn ba mẹ, nở nụ cười:
- Ba, mẹ! Con đi, cuối tuần con về. Ba mẹ nhớ uống thuốc đều nha.
- Con bé này, tuần nào cũng về mà lần nào đi cũng sướt mướt. Làm mẹ rồi còn mè nheo với ba mẹ à.
- Mẹ, con dù lớn vẫn là con của mẹ mà.
- Bà này, để tụi nó đi cho kịp chuyến xe. Nhiên à, Ali nó là ân nhân gia đình mình, đối đãi cho đàng hoàng nha con. Con giờ tự do rồi, cứ sống sao hạnh phúc là được. Ba mẹ ủng hộ con.
- Ba! Con biết ba thương con nhất mà.
- Thôi đi đi.
- Dạ, con chào ba mẹ! Bye mẹ đi Mưa.
- "Bái bai" ba mẹ!!
Nhiên dẫn Ali ra bến xe, mua 2 vé về thành phố. Ngoài bến xe ồn ào, bao nhiêu mùi tạp nham xộc vào mũi làm Ali khó chịu. Anh vừa định lên tiếng
- Có vé nào....
- Không có - Nhiên tưởng Ali lại hỏi "vé nào đi thẳng đến tim em".
- Sao em biết không có?
- Bản thân em, em tự biết.
- Em làm chủ bến xe à?
- Ý anh là sao?
- Chị yên tâm, anh ấy chỉ giúp tôi tấp xe vô lề thôi, không có đi đâu hết đó.
Lúc này, Nhiên sực tỉnh. Cô đang ôm Ali, không phải Lượm. Sao mình cứ nhầm lẫn hai người chứ, lại còn gọi chồng ngọt sớt. Cô buông Ali ra, cười trừ, vừa đi về xe của mình, vừa lấy tay gõ gõ đầu. Nhiên à, mày phải sáng suốt. Lượm đã nói vợ chồng phải chung thủy. Mày không phân định rạch ròi, mày sẽ làm khổ Ali, và có lỗi với Lượm.
Ali đi vào xe, tiếp tục lái đi. Còn Nhiên ngại ngùng nên quay nhìn ra cửa, không nói lời nào. Ali mở lời:
- Em tính nhớ người ấy đến bao giờ?
Quên một người khó vậy sao?
- Anh đang nói gì vậy?
- Em không quên được vì anh ấy đã chết, đúng không? An Nhiên, món quà duy nhất mà em có thể tặng cho người quá cố là hãy quên người ấy đi.
- Anh im đi, anh có quyền gì bắt tôi quên người đó hả?
- Vì em đã gọi tôi là chồng.
- Anh biết tôi không gọi anh.
- Em ôm anh, và em nhìn anh, vậy em gọi ai?
- Ali, anh biết, anh biết rất rõ, sao còn hỏi đố tôi. Anh yêu ai chưa? Anh biết tình yêu là gì sao?
Trời bắt đầu tối và đổ mưa. Ali tấp xe vào bên lề. Nhiên lại bắt đầu mất bình tĩnh, cô vừa bịt hai tai, vừa nói trong nước mắt. Trong lòng Ali có cảm giác khó chịu, khi phải làm thế thân của ai đó. Anh đã đính ước với Gato, và chính cô gái này lại làm cây Ali ra trái, có thể miễn cưỡng giải thích do máu của người Việt khác nên làm cây bị đột biến, nên anh mới phải qua Việt Nam điều tra. Nhưng vì sao, cứ mỗi lần cô ấy ôm anh, cô ấy khóc, lòng anh cảm thấy chua xót, và khó chịu. Và rồi, anh cảm thấy vui vẻ khi cô ấy cười. Anh dường như không hiểu nổi mình. Từ khi gặp bé Mưa, tâm tình của anh xáo động mãnh liệt. Và anh đã muốn chiếm trọn cô ấy cho riêng mình, thật sự làm ba của Mưa. Nếu một mai anh trở về Maili, Mưa sẽ gọi người khác bằng ba, có người sẽ gần gũi, thấy nụ hạnh phúc của cô ấy khi bên con mỗi ngày, điều đó làm anh phát điên. Anh không muốn, anh sẽ phải tìm đường nào đi thẳng đến tim em. Ali giận dữ đập tay vào vô lăng
- Có thể anh chưa trải qua tình yêu, nhưng anh biết cứ nhớ mãi về một người đã khuất không phải là tình yêu thật sự, đó chỉ là sự thương cảm thôi.
- Anh thôi đi, chuyện này liên quan gì tới anh chứ?
Nhiên bịt tai, lắc đầu không muốn nghe. Ali quay qua, cố dằn hai bàn tay Nhiên xuống:
- Em hãy nhìn thẳng sự thật đi. Anh ấy đã chết rồi.
- Không! Không! Tôi không muốn nghe. Tại sao, tại sao anh lại đối với tôi như vậy, tại sao?
- Vì Anh yêu em! An Nhiên! Vì anh yêu em.!