Chồng Nhặt

Chương 18 : Khoảng cách xa nhất

Ngày đăng: 11:35 18/04/20


Một năm sau, thương trường Việt Nam nổi lên thương hiệu ANJ làm mưa gió trên thị trường trang sức. Mẫu nữ trang họ sản xuất ra luôn trong tình trạng cháy hàng. Tổng giám đốc còn khá trẻ và chưa vợ, là mơ ước của bao cô gái trẻ. Nhưng bên cạnh hắn lúc nào cũng có một phụ nữ, không ai biết cô ta là gì với vị tổng giám đốc kia, chỉ thấy anh ấy khá hờ hững, nhưng cô ta là phụ nữ duy nhất được tới gần anh ta.



An Nhiên vẫn buôn bán, và cuối tuần về thăm con. Nhưng cô có thói quen nghiện sắm nữ trang, hễ công ty ANJ ra món mới, lập tức có trong bộ sưu tập của cô. Còn Đức, Nhiên đã cho thôi việc, cho anh ta một số vốn ra làm ăn riêng.



Hussen tạm thời nắm quyền cai trị Maili, nếu 3 năm trôi qua, Ali vẫn không trở về, Hussen sẽ làm vua.



Arash đi đi về về giữa Việt Nam và Maili, vừa giúp bạn trị bệnh, vừa phụ Hussen coi triều chính để cha khỏi nghi ngờ ( Arash là con trai Hussen, Hussen là anh ruột của cố quốc vương, bác ruột của Ali).



- Ali! Bây giờ anh khỏe hẳn rồi, anh nên trở về Maili.



- Về thì chắc chắn anh sẽ về. Thời cơ chưa tới thôi.



- Vậy còn hôn lễ của chúng ta. Ali! Em có thể chờ anh bao lâu cũng được, nhưng thời gian thì không. Em yêu anh đâu phải vì anh là quốc vương. Anh bây giờ sao không thể.....



Nói tới đây, Gato đỏ mặt ngập ngừng. Dù sao cô cũng là con gái, lại nhắc mấy chuyện này với đàn ông, ngại lắm. Nếu không nhắc thì cô chờ tới bao giờ. Cứ tưởng sau lần chết đi sống lại, Ali sẽ hận Nhiên mà giành tình cảm cho cô, ai ngờ anh vẫn đối với cô như người em gái, không hơn.



- Gato! Chờ anh thêm thời gian nữa, ngày anh trở về Maili sẽ là ngày thành hôn của chúng ta.



- Thật! Ali! Em vui quá, em chờ, nhất định chờ anh. Em sẽ không phản bội anh như cô ta. Ali! Em yêu anh...



Trong góc khuất của căn phòng xa hoa trên tầng cao, An Nhiên lặng lẽ che miệng mình để không bật ra tiếng khóc. Ali đứng đó, bên người thương của anh ta cạnh cửa sổ sát đất, rất gần, rất gần cô nhưng sao cô không thể với tới. Nhiên vô lực quay người dựa vào tường, trước mắt Nhiên khung cảnh nhòe nhoẹt. Nhiên quẹt nước mắt đứng lên, cơn choáng váng ập đến và cô ngất xỉu.



- Nhiên à! Đã nói em bao nhiêu lần đừng lén nhìn cậu ta nữa mà.




- Ừ! Thằng nhỏ đang cấp cứu, con đi xe ngoài, đừng chạy xe nguy hiểm nghen con.



- Dạ, con biết rồi ba.



Nhiên mở két, gom ít tiền bỏ vô bóp rồi kêu taxi về thẳng Long Hải.



Một tiếng sau, Nhiên tới bệnh viện.



- Ba, mẹ! Mưa sao rồi?



- Nhiên! Bác sĩ nói Mưa có thể bị ung thư máu, khuyên nên đưa bé lên tuyến trên xét nghiệm cho chính xác. Nhiên à, nếu thằng bé bị bệnh thì làm sao đây con ơi. Huhuhu!



- Mẹ! Mẹ bình tĩnh đi, nếu thật sự bệnh vẫn trị được ạ, con nghe nói ghép tủy của người thân đó mẹ, mẹ đừng lo.



- Vậy hả con, ừ nếu vậy cứ lấy hết tủy của mẹ đi, mẹ cho Mưa hết, chỉ cần thằng bé tươi cười, chạy nhảy như trước thôi. Huhuhu.



Cả nhà ba người cùng ôm nhau khóc, lo cho một sinh linh yếu ớt, không biết còn có thể tồn tại được bao lâu.



Để có được hạnh phúc, con người phải trải qua đớn đau. Sao với cuộc đời Nhiên, hạnh phúc chưa bao giờ tìm tới. Ngay cả niềm vui nhỏ nhoi là Bé Mưa cũng sắp tan đi theo bong bóng nước. "Mưa à, con khỏe lại, mẹ sẽ không gọi con là Mưa nữa, vì Mưa rồi sẽ tạnh, hạt mưa rồi sẽ tan. Mẹ sẽ chỉ gọi tên thật của con "Hoàng Anh"



( Hoàng: vua. Anh: ghép âm đầu Ali và Nhiên)