Chồng Nhặt
Chương 20 : Ai thuốc ai? h+++
Ngày đăng: 11:35 18/04/20
Arsah đến phòng của Gato, gõ cửa:
- Mời vào.
- Gato! Em chưa ngủ sao?
- Arash! Gặp anh ở đây, em mừng quá, em có chuyện nhờ anh.
- Sao! Em muốn anh làm gì? Miễn đừng hại người là được.
- Em....em....em muốn anh làm cây Arash ra hoa, và kết trái bằng máu của em.
- Gato! Em có biết em đang nói gì không? Em sắp làm vợ Ali, sao em lại....thật là hoang đường.
Gato vừa khóc, vừa chạy lại ôm Arash. Mùi hương thiếu nữ ngọt ngào, da thịt thơm mát bám sát lấy anh. Dược tình phát tác làm Arash hít thở không thông. Không đúng, sao mình cảm thấy không ổn như chính mình trúng thuốc, hay là Ali....hắn tráo rượu. Gato cứ ôm Arash, vừa khóc, vừa nói:
- Em biết, em sẽ làm vợ Ali. Nhưng em không thể làm cây Ali ra trái được. Mà dòng dõi hoàng gia chỉ còn có cây của anh là chưa khai hoa. Em chỉ trông cậy vào anh thôi. Hãy cho em khai hoa cây của anh, sau đó đổi với cây Ali. Có như vậy, trong đám cưới, em mới đường đường chính chính làm cây kết quả. Mọi cây Sống Đời của hoàng gia đều tương tự nhau, chắc chắn Ali sẽ không biết, nhân lúc anh ấy chưa nhớ về lần khai hoa với Nhiên, người đàn bà không xứng đáng.
Ali nhìn người cô ướt nhẹp, nằm bẹp dí trong bồn tằm. Anh cảm thấy vừa đau xót, vừa tức giận, tay nắm thành quyền. "Ai bỏ thuốc em, đẩy em đến đây thiệt là không muốn sống mà." Ali lại bồng Nhiên đi ra ngoài. Cơ thể Nhiên vốn đã yếu do mất máu, lại uống dược tình, chịu kích thích cực hạn đã khó chịu lắm rồi. Người nóng đến toát mồ hôi, bị mang xối nước lạnh, gây ra hiện tượng sốc nhiệt. Giờ cả người Nhiên như cọng bún, vô lực, rã rời. Cô yếu ớt tựa vào vòm ngực rắn chắc, không làm loạn nữa. Từng giọt trong suốt rơi xuống, nóng hổi thấm vào áo ai kia, cô ghét mình sao có thể phóng đãng như vậy, để giờ anh đã ghét còn ghét hơn. Nhẫn tâm "quăng " cô đi đúng như lời Arash đã nói, dù anh cũng đang bị trúng thuốc. ( hey ya, Ali đâu có trúng thuốc đâu).
Nhiên cứ nhắm mắt, tìm chút "thương hại" của Ali, vì anh đang ẵm cô. Ít ra, anh cũng không quăng cô xuống cho chàng tiên cá.
Ali ôm Nhiên ra mở tủ đồ, một chân gác lên ngăn tủ làm bệ đỡ cho cô ngồi, còn ta choàng vịn vai của cô. Tay còn lại lục trong tủ lấy ra áo sơ mi trắng. Xong lại bồng Nhiên tới ghế sofa, thay đồ cho cô. Mà Nhiên quá xấu hổ nên vờ nhắm mắt, ngủ cũng được, xỉu cũng được, miễn đừng phải đối mặt với người này. Anh nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo đã sũng nước kia, quăng xuống đất, mặt cau lại bực mình. Nhưng khi quay lại nhìn thân ảnh mềm mại, bởi vì dục hỏa trở nên phím hồng đang nằm kia, anh dường như hô hấp không thông ( pheromone phát huy tác dụng í). Vội vàng mặc áo sơ mi của mình cho Nhiên, anh bồng Nhiên nhẹ nhàng đặt lên giường, dùng khăn lau tóc cho cô, như lần đầu ở Maili. Trong không khí dường như có một loại hơi thở như có như không len vào hô hấp của anh, chính là mùi hoa ly vô cùng quen thuộc. Ali phải nhắm mắt định thần. Đã nhiều lần trông thấy cô đi chung với Arash rất vui vẻ, mà hối thúc Arash không chịu lấy vợ, có lẽ họ mới đúng là một đôi. Ali đắp lại mền cho Nhiên rồi lặng lẽ ra ngoài.
Nhiên quá mệt mỏi, giả vờ rồi cô cũng ngủ thật, cơ thể càng ngày càng sốt khá cao, dù máy lạnh mở 16 độ nhưng Nhiên vẫn nóng phừng phừng. Ali quay lại với viên thuốc sủi, anh thả vô ly nước cho tan, rồi đo nhiệt độ cho Nhiên, cô sốt lên tới 40 độ, nhưng không ra được mồ hôi, cả người đỏ gay. "Con bà nó, em uống cái quái gì vậy An Nhiên". ( Nhiên nhà ta vừa bị thuốc, vừa bị cảm à). Ali tắt máy lạnh, mở cửa thông gió. Ngồi bên giường cởi nút áo lau mát cho cô. Dưới bàn tay anh, cách một khăn mỏng là da thịt mềm mại, đỏ hồng. Tay anh chạm vào phần thanh xuân nhô cao non mịn, mắt anh âm trầm dâng lên dục vọng. "wtf! Hồi nãy kiềm chế được, mà giờ chăm người bệnh lại "lên" à. Ali, không được tầm thường như vậy."
Anh ngậm nước trong ly sủi, cúi xuống hôn, nhả nước vào miệng Nhiên. Trong cơn mê sản, Nhiên đang khát khô, chợt nhận được nguồn nước mát, tay cô vô thức nắm cổ áo Ali ghì xuống, mút hết chất lỏng từ môi anh. Nhiên còn dùng lưỡi day dưa, cạy hàm răng của Ali, để hút nước trong đó, cô khát, rất khát và nóng.
Trong đầu Ali nổ "ầm", bức tường thành sụp đổ. Môi anh, tay anh và cả thân thể đang chạm vào tình yêu anh mơ hằng đêm. Dục vọng nguyên thủy bừng cháy, Ali ôm chặt Nhiên, đáp lại nụ hôn cháy khát kia một cách mãnh liệt. Tay anh nhanh chóng cởi bỏ trang phục của mình, để hòa tan vào thân nhiệt nóng phừng của Nhiên. Cứ nghĩ sẽ giảm nhiệt cho cô thôi rồi dừng lại. Nhưng lòng tham con người là vô tận, mấy chuyện theo bản năng thì nếm qua một lần sẽ có lần thứ hai.
Cô tựa vào vòm ngực của anh, máu trong người anh như muốn dâng trào, còn Nhiên lại có một cảm giác vô cùng thoải mái. Và hai người lại dung hòa với nhau, Ali đi vào trong Nhiên, cảm giác ấm áp mềm mại bao phủ làm anh đê mê, thì ra chỉ có người phụ nữ này mới làm anh muốn "yêu", dành cho nàng những gì tinh túy nhất. Còn Nhiên đang mơ đi lạc tới đồng cỏ xanh, có dòng suối mát. Ali đang ở trong dòng suối ôn nhu nhìn cô, anh hôn rồi tưới nước suối vào miệng cho Nhiên. Cô cứ đón nhận nhiệt tình, hạnh phúc dù chỉ đến với cô trong mơ, cô cũng muốn một lần mơ cho trọn vẹn.
Bình minh ló dạng trên biển, ánh nắng xuyên qua rèm, chiếu vào cô gái đang ngủ an yên trên giường. Nhiên tỉnh giấc, cô nhìn xung quanh, Ali đâu?. Nhiên ôm đầu cố nhớ những gì xảy ra, hình ảnh cuối cùng chính là Ali mặt hầm hầm quăng cô vào bồn tắm xả nước. Vậy là kế hoạch thất bại, Arash cho uống thuốc gì mà mình mộng xuân y như thật. Nhìn lại căn phòng rất gọn gàng, và Nhiên vẫn mặc bộ đồ hôm qua, chỉ có áo sơ mi trắng hơi nhăn vắt trên ghế. Tên này tuyệt tình ghê gớm, để mình mặc đồ ướt đến khô, còn hắn thì thay đồ để đó. Không được, mình phải cứu Mưa, không thể chậm trễ. Không xin con được thì xin tí huyết thôi.