Chồng Nhặt
Chương 6 : Mũi tên định mệnh
Ngày đăng: 11:35 18/04/20
Nhiên mang căn nhà ra ngân hàng thế chấp, tạm thời mượn vốn để lấy hàng. Đợt hàng để cửa khẩu đã lâu, phải đi lấy về rồi.
- Lượm à! Em phải đi cửa khẩu lấy hàng. Anh muốn đi cùng không?
- Ừ! Chỉ cần đi với vợ, đi đâu cũng được.
- Xì!
Nhiên liếc yêu Lượm, miệng ngọt dữ. Nhiên muốn Lượm đi, vì sẽ đi ngang qua chỗ anh bị nạn, Nhiên sẽ tấp lại nghỉ chút, biết đâu sẽ gợi anh nhớ lại. Một công đôi chuyện. Nhiên điện thoại cho Đức:
- Đức à! Ngày mai em qua canh nhà giùm chị. Chị đi lấy hàng.
- Chị không để em chở à?
- Anh ta biết lái xe mà. Sẵn tiện chị ghé lại chỗ bị nạn, có lẽ hắn sẽ nhớ lại gì đó.
- Lỡ anh ta là lâm tặc, hãm trước giết sau, cướp xe thì sao? Chị nên để em đi cùng.
- Xùy! Em thấy lâm tặc nào giỏi và phong cách như hắn chưa. Hắn í, chỉ trong một đêm viết ra chương trình quản lí như trong siêu thị, từ camera thường, cũng tích hợp thành camera xài pin độc lập, kinh khủng chưa? Còn vụ hiếp giết á, nếu muốn chắc chị không ngồi đây nói chuyện được với em rồi. Với lại người dân tộc họ thật thà lắm. Em yên tâm trông nhà giúp chị, hen!
Hắn ta chất phác đến nổi đòi ăn "xúc xích" để so coi có đẹp như của hắn không. Nhiên nghĩ rồi cười ha hả.
- Chị Nhiên! Chị cười gì vui thế?
- À! Nghĩ lại phim hài hôm qua xem, mắc cười thôi. Chị cúp máy nhé.
- Vâng! Chị đi đường cẩn thận.
Tàu của Gato và Arash cập vào bờ biển hoang vu thuộc địa phận Việt Nam. Từ đây, họ đi vào đất liền đón xe đi Pleiku, tìm lên bản làng Jrai.
Già làng Jrai được cha của Gato cứu trong một lần voi rừng tấn công buôn làng, nên ông rất biết ơn. Ba mẹ của Gato là dân chài khu vực biển miền Trung Việt Nam, trong một lần đi du lịch ở Gia Lai, nghỉ đêm ở bản đúng lúc voi dữ tấn công. Ông nhanh trí dùng mũi tên chấm rượu đốt lửa, bắn về phía con voi đang tính đạp lên già làng. Mũi tên trúng đống rơm bùng cháy, voi hoảng sợ bỏ chạy vô rừng. Khi ấy, già làng còn trẻ, chỉ vì bảo vệ con của mình nên chịu hứng cú đạp chết người. May mắn được ba của Gato cứu. Sau này, cả nhà Gato đi biển, gặp bão bị đắm tàu. Gato trôi dạt đến Maili, được công nương nhận làm con gái nuôi, vì công nương cũng là người Việt Nam.
Công nương muốn thái tử Ali đi du học, nên đành nhờ Gato mượn thân phận của anh chàng người dân tộc, vì nước Maili không có tên trên bản đồ thế giới. Họ chỉ là dân tộc nhỏ sống bình yên trên hòn đảo giữa biển đông, cách biệt với đời. Thái tử Ali lúc nào đến Việt Nam đều sẽ mượn chứng minh thư của Ycron, để tiện bề ngao du. Không ngờ lần này gặp bất trắc.
Gato sau khi nghe tin Ali đã mượn CMND của Ycron từ hơn 1 tháng trước chưa thấy trả lại. Gato lập tức lên đường đến rừng Nam Cát Tiên, vị trí cuối cùng định vị được Ali.
Lên đến bệnh viện Đà Lạt, bác sĩ khám cho Nhiên, vết thương ổn, đang lên da non nên không có gi đáng lo. Họ cũng rất ngạc nhiên vì vết thương khá sâu lại có thể lành nhanh như vậy.( nhờ mấy xị máu của thái tử Ali đấy, tội anh soái ca của tui quớ). Bác sĩ cho Nhiên về nhà tịnh dưỡng, sẽ thuận tiện hơn.
Do đi đoạn đường dài, trời bắt đầu tối nên Lượm thuê khách sạn qua đêm. Sáng mai về lại thành phố. Lượm không có CMND, nên đành lấy của Nhiên đưa đặt phòng khách sạn. Phòng của họ có view nhìn ra Hồ Xuân Hương. Buổi tối, dưới ánh trăng nước lấp loáng hắt vào phòng rất đẹp. Nhiên mệt mỏi vì ngồi xe cả ngày, thêm phần bị thương nên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Lượm đi dạo quanh khuôn viên khách sạn:
- Muốn gì thì ra mau!
- Ali! Đúng là anh rồi ( Gato nói tiếng Mali, nhưng Lượm nghe lại hiểu rõ như tiếng mẹ đẻ vậy, anh bắt đầu khó hiểu bản thân mình)
- Tôi không phải Ali, tôi tên Lượm ( theo bản năng, Lượm trả lời lại bằng tiếng Maili).
- Anh đang dùng tiếng gì để trả lời tôi vậy anh Lượm?
Lượm im lặng, anh dùng thứ ngôn ngữ kia một cách thuần thục như vậy, chẳng lẽ, anh là Ali gì đó, Nhiên đang lừa dối anh sao? Nhưng vì lí do gì?
- Ali là ai?
- Thái tử xứ Maili. Chồng của em!
- Cô! Tôi là chồng cô.
- Ali, em không biết vì sao anh phải tự nhận mình là người khác. Nhưng em tìm anh để báo anh một tin. Ba của anh, quốc vương Maili đang bệnh rất nặng, công nương phái em tới đây tìm anh về vì anh đã mất tích hơn 1 tháng rồi. Công nương rất buồn và lo lắng cho anh.
- Cô đi đi, đừng rình rập quanh đây, tôi sẽ suy nghĩ về những gì cô nói.
- Nhưng ba mẹ đang trông ngóng anh từng ngày. Quốc vương không thể chờ lâu hơn nữa.
Gato nắm cánh tay Lượm giữ anh lại khi anh chuẩn bị quay đi lên phòng. Lượm bực mình, anh rất ghét loại người lây nhây, huống chi loại phụ nữ độc ác, dùng vũ khí ám sát giết người tay không tấc sắt. Lượm chán ghét hất tay cô ta.
- Đừng chọc vào sự nhẫn nại của tôi. Món nợ kia, cô chưa trả chứ không phải tôi không tính. Nhớ đó!
Gato nhìn bóng lưng Ali đi khuất, cô ta tức giận nắm tay thành nắm đấm. Anh vì cô gái kia muốn tính sổ với tôi? Cha mẹ cũng không cần. Chờ đó Ali, một ngày nào đó, anh sẽ phải quì xuống cầu xin tình yêu của tôi, Ali à!
( bà này hoang tưởng không nhẹ).