Chồng Trước Có Độc

Chương 39 : Kế hoạch sắc dụ (3)

Ngày đăng: 17:18 30/04/20


Sau khi tan việc, Du Du lái xe về nhà cô. Cha gọi cô tối mai về nhà ăn một bữa cơm, cô mơ hồ cảm thấy được điều gì đó, cũng không khỏi có chút phiền lòng.



Bạch Ngôn Sơ đề xuất việc tái hôn, có lẽ đã sớm nói qua với cha. Mà về phía cha, cũng cảm thấy bất mãn với chuyện ly hôn của cô. Cho nên, hai người dienđanlqdsđ bọn họ có phải đã đạt thành nhất trí, liền chờ buộc cô đi vào khuôn khổ?



Đây là chuyện gì! Cô làm sao có thể mặc cho bọn họ xử trí đây?



Điện thoại di động reo lên, cô cúi đầu nhìn qua. Phía trên màn hình hiện lên tên của Bạch Ngôn Sơ.



Tối qua anh có nhắn thoại cho cô, nhưng cô vẫn chưa hồi âm lại. Tại sao cô phải hồi âm chứ? Hiện giờ anh nói muốn tái hôn, cô muốn rèn luyện cho tính chịu đựng của anh!



Lần này, quyền chủ động cô phải nắm giữ về tay mình!



Tiếng chuông không ngừng vang lên, cô không chịu nổi nữa tức giận nhận điện thoại: "Này, Bạch tiên sinh, không phải anh đang bận sao?"



Người đàn ông bên kia dùng giọng nói trầm thấp trước sau như một nói: "Du Du, tối hôm qua xảy ra chút chuyện, anh không có kịp thời chạy tới. Nhưng mà đến lúc anh tới, em đã đi rồi."



Du Du châm chọc nói: "Như vậy không hiệu quả gì mà anh không thấy lãng phí thời gian sao? Bạch tiên sinh, thời gian anh dành để nói câu này, chắc hẳn cổ phiếu của Hoa An đã tăng giá hơn nhiều?"



Bạch Ngôn Sơ nói: "Tối mai về nhà chúng ta nói chuyện!"



Du Du cười lạnh: "Tôi không nói tôi sẽ về nhà!"



Bạch Ngôn Sơ cười ha ha: "Em không về, lão gia tử sẽ rất buồn bực. Em cứ theo đó mà làm." Liền cúp điện thoại.



Du Du cắn môi, hung hăng quẹo tay lái ở khúc quanh, lái vào gara.



Sau khi bước vào nhà, cô nhìn thấy một người đàn ông tóc hoa râm đang ngồi trên ghế salon uống trà, còn Chị Tiên đang cầm máy hút bụi dọn dẹp sàn nhà.



Niên thúc?



Du Du vội vàng tiến lên: "Niên thúc? Sao ngài lại tới đây?"



Ông ấy không phải phải chăm sóc cha mình sao? Sao lại đặc biệt tới tìm mình thế này?



Niên thúc nhìn cô, cười nói: "Du Du,ta vội vàng nói với cha cháu, nói là eo ta không thoải mái muốn tìm bác sĩ Đông Y để khám. Thật ra thì ta muốn tới tìm con!"



Du Du đột nhiên ý thức được Niên thúc hẳn là có chuyện quan trọng cần nói với mình, liền ngồi xuống ghế salon nói: "Niên thúc, hôm nay ngài đường xa tới đây như vậy, không biết là có việc gì?"



"Có chuyện, hơn nữa những chuyện này ta vẫn luôn muốn nói với cháu." Niên thúc khẽ than thở, trên mặt tràn ngập vẻ lo lắng không yên, "Ta rất lo lắng cho tương lai của Đường gia và Hoa An! Cho nên, ta muốn bàn bạc với cháu về dienđanlqdsđ chuyện này."



Du Du ngẩn ra, rơi vào trạng thái trầm tư. Chuyện như vậy, Niên thúc đã đề cập tới nhiều lần. Nhưng trịnh trọng nhắc tới như hôm nay, là lần đầu.



"Ngài có phải đã chú ý tới chuyện gì đó không?"



Niên thúc hỏi: "Bạch Ngôn Sơ có nói với cháu về chuyện tái hôn không?"



Du Du cảm thấy kinh ngạc, nói: "Làm sao ngài biết?"
Bạch Ngôn Sơ đi vào, hỏi: "Cảnh sát đã tìm tới cửa rồi sao?"



Du Du nhìn cha vịn tay vào ghế salon rồi chống người ngồi xuống, hỏi người đàn ông đang đi tới: "Bạch Ngôn Sơ, nói cho tôi biết! Người bắt cóc tôi có phải người của tổ chức hắc bang hay không?"



"Đúng!" Bạch Ngôn Sơ đáp.



"Nhưng tại sao mấy người lại gạt tôi?" Du Du ra sức chất vấn.



Bạch Ngôn Sơ ngắm nhìn con ngươi tràn ngập vẻ nghi ngờ của cô, nói: "Có một số việc, không phải biết được càng nhiều sẽ càng tốt!"



"A Sơ!" Đường Hạc Lễ thở dài, nói, "Chúng ta ăn cơm đi!"



Du Du ức chế không ngăn nổi nội tâm đang kích thích, kéo cánh tay của cha run giọng hỏi: "Cha, cha còn muốn gạt con  sao? Có phải cha đụng vào người của Đông Hưng, bọn họ muốn đối phó với cha cho nên mới bắt cóc con? Phải hay không? Cha, không phải cha vẫn luôn buôn bán làm ăn hợp pháp sao? Mới vừa rồi bác Hoàng tìm cha có phải là do......"



Lúc này Bạch Ngôn Sơ cắt đứt lời cô: "Du Du, em như vậy là ép buộc cha rồi, có nghĩ qua trong lòng ông ấy nghĩ như thế nào sao? Ông ấy là người bảo vệ em nhất, ông ấy là người yêu em nhất! Chuyện ông ấy đang làm đều có lý do của ông!"



Du Du lại hung hăng kêu lên: "Anh câm miệng! Tôi nói chuyện với cha tôi, không đến phiên người ngoài chen vào!"



Đường Hạc Lễ ho khan.



Du Du bỗng nhiên đứng lên, ngẩng đầu nhìn Bạch Ngôn Sơ lạnh lùng nói: "Bạch Ngôn Sơ, anh quản cho tốt chính mình đi! Cha tôi giao công ty cho anh quản lý, nếu anh có mưu đồ bất chính, chọc phải người của hắc bang phá hủy công ty! Tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!"



Bạch Ngôn Sơ nhẹ nhàng hít một hơi, nhếch môi cười: "Du Du,em quả thật đã trưởng thành rôi."



"Cám ơn đã khen!" Du Du ngạo nghễ nói.



Đường Hạc Lễ đứng lên, dùng giọng điệu mệnh lệnh nói: "Hôm nay rốt cuộc là bị sao vâyh? Ăn cơm ăn cơm! Những chuyện này sau này không nên nói tới nữa!"



=== ====== ======



Sau khi ăn cơm tối xong, Bạch Ngôn Sơ lại bị Đường Hạc Lễ kêu vào thư phòng.



Nơi này chỉ bật một chiếc đèn bàn nhỏ, hình dạng bên mặt của Đường Hạc Lễ giống như ngọn núi, chiếu rọi ở trên vách tường.



Bạch Ngôn Sơ khẽ nói: "Lão gia tử, có nên nói chân tướng sự việc cho Du Du biết?"



Đường Hạc Lễ buồn bã thở dài: "A Sơ, tính tình con gái ta rất cố chấp, con bé muốn làm chuyện gì thì nhất định phải làm được, sẽ không xem nhẹ bỏ qua! Thật ra thì, trong lòng con bé vẫn canh cánh chuyện bị bắt cóc, rất muốn tìm được chân tướng! Nếu con bé biết, ta là vì nó bị bắt cóc nên mới đồng ý cho tổ chức hắc bang mượn bến tàu, con bé dienđanlqdsđ sẽ nhìn ta như thế nào? Nhìn người mà mình thương yêu nhất như thế nào? Con bé sẽ coi ta như trợ giúp cho phần tử phạm tội sao?"



"Nhưng, cô ấy biết mình bị ngài lừa dối cũng không phải chuyện tốt! Nói ra chân tướng cho cô ấy biết, để cho cô ấy biết ngài vì bảo vệ cô ấy, mới làm chuyện vi phạm pháp luật này. Con nghĩ, Du Du sẽ tha thứ."



"A Sơ, ta đã già." Đường Hạc Lễ thở dài lần nữa, "Hoa An là tâm huyết cả đời ta, ta hi vọng nó càng ngày càng huy hoàng. Ta hiểu biết rõ, con có thể giúp ta. Nhưng, ta cũng biết rõ, công ty trên dưới có rất nhiều kín đáo phê bình con! Thậm chí ở trong căn nhà này, cũng có người hoài nghi con!



Hơn nữa, bây giờ ta có thể nhìn ra được, Du Du cũng bắt đầu hoài nghi con!" Nói xong ông liếc nhìn người đàn ông trẻ tuổi đứng bên cạnh.



Tác giả có lời muốn nói: thật ra thì ta thật sự rất thích nhân vật người cha này, cũng rất dụng tâm để tạo ra ông.