Chồng Trước Có Độc

Chương 52 :

Ngày đăng: 17:18 30/04/20


Lúc này điện thoại di động lại vang lên, cầm lên nhìn thì là cha gọi tới. Cô có chút uể oải nhận điện: "A lô?"



"Các con chơi có vui vẻ không?" Giọng nói của dienđanlqqssđ cha có vẻ vui sướng như một đứa trẻ.



Còn vui vẻ? Mới vừa ầm ĩ xong đấy?



Cô nói thẳng ra: "Không vui."



"Tại sao? Hai người các con hiếm lắm mới có thời gian rảnh rỗi để ở chung với nhau!"



"Con không yêu đương với anh ta!" Du Du dứt khoát nói.



"Dù sao bây giờ con cũng không có bạn trai! Có người ở bên cạnh con không phải tốt hơn sao? Với lại, con và Ngôn Sơ ly hôn cũng vì do con quá tùy hứng......"



Cha cứ thao thao bất tuyệt, Du Du lập tức cắt ngang: "Stop! Con không muốn nghe." Sau đó liền cúp điện thoại.



Người đàn ông đứng bên cạnh cười nói: "Em thật là không có lễ phép gì cả."



"Ai cần anh lo?" Cô liếc nhìn hắn, hết sức không vui.



Anh khoác tay lên vai cô, dịu dàng nói: "Ngủ đi! Tỉnh dậy thì anh dẫn em đi ăn hải sản."



Anh dịu dàng như vậy ngược lại lại còn đáng sợ hơn. Trong lòng Du Du khẽ nhói đau, nói: "Anh làm gì thế?"



Anh lại rất lưu loát cởi áo khoác của cô ra.



"Đừng, tôi không muốn!" Du Du sợ, nhanh chóng chui vào trong chăn, dùng chăn bao chặt lấy cơ thể của mình.



Bạch Ngôn Sơ cười khẽ một tiếng, để áo khoác của cô xuống, nói: "Giúp em cởi quần áo thôi mà! Chỉ là nghe em nói nói như thế, anh lại có chút nhớ rồi."



Du Du ở trong chăn tức giận la ầm lên: "Không được! Anh cút ra ngoài nhanh!"



Ở phương diện đó, cô đúng thật là sợ anh. Bởi vì anh nói được là làm được, nói đến là đến, vô cùng nhanh chóng.



Anh đột nhiên nhào tới giường, kéo cô từ trong chăn ra, không để ý tới cô đang thét chói tai liền hôn lên bờ môi cô.



Nụ hôn sâu được kéo dài, hai đầu lưỡi quấn quít lất nhau. Suy nghĩ của Du Du trở nên rối loạn, nằm ở trước ngực anh, tim đập thình thịch làm cho dienđanlqqssđ cô hít thở không thông.




=== ====== =====



Bờ biển ban đêm, từng trận sóng biển dạt vào bờ, gió biển tanh mặn mà ươn ướt. Ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, quả nhiên bập bùng những đốm sáng nhỏ, giống như những mảnh kim cương bị vỡ lóe sáng.



Thì ra bầu trời sao ở bờ biển lại đẹp như thế. Cảnh đêm thành phố ồn ào náo nhiệt mà đông đúc, nhưng bờ biển ban đêm lại yên tĩnh mềm mại như thế.



Mặc dù đi ở bên cạnh là người đàn ông mình yêu, mặc dù đang đi dưới bầu trời sao ở bờ biển, nhưng Du Du vẫn cảm thấy, lòng cô vẫn thấp thỏm không yên.



Sống lại thêm một lần nữa, cô thật sự không muốn có bất kỳ quan hệ gì với anh nữa. Nhưng, rất nhiều việc nối tiếp nhau xảy ra, cuộc đời của cô thật sự không có cách nào để thoát khỏi anh.



Bước chân vào trong màn sương mù dày đặc, cô rất muốn bước ra ngoài xem cho rõ ràng. Thấy rõ ràng nội tâm chân thực nhất của anh.



Nhưng, mỗi lần đối mặt với anh, trong lòng cô luôn sợ hãi. Chuyện không biết càng nhiều, trong lòng cô sẽ cảm thấy trống rỗng, càng thêm sợ hãi. Cô dienđanlqqssđ sợ mình lại một lần nữa lại đắm chìm, lại một lần nữa mất đi lý trí, thậm chí sẽ làm cho mình bị thương còn thảm hại hơn so với đời trước.



Người đàn ông bên cạnh đột nhiên thâm trầm nói: "Khi còn bé ba mẹ đều bề bộn rất nhiều việc, anh liền thích một người ở ban công đếm sao."



Âm thanh giống như gió đêm thổi qua, mềm nhẹ mà nhanh chóng.



Cô sửng sốt. Anh lại kể chuyện hồi bé của anh?



Đời trước trước khi kết hôn, cô từng nghe mẹ của anh Chu Tuyết Phi nói, A Sơ vẫn là một đứa bé trầm mặc ít nói. Bề ngoài mặc dù trầm tĩnh, nhưng nội tâm lại mạnh mẽ hơn ai hết.



"Anh thật là một người quái gở mà kì lạ." Du Du không có ý tốt nói.



Nhưng Bạch Ngôn Sơ không tức giận, ngược lại cười khẽ một tiếng: "Đó là bởi vì anh thích ở giữa sự yên tĩnh để quan sát người khác, nắm giữ được hết thảy mọi người."



Du Du nghe lời này trong lòng phát rét: Anh chính là một con nhện lớn ẩn núp ở góc tối âm u, lặng lẽ dăng lưới chờ đợi con mồi của anh rơi vào trong lưới.



Anh dừng bước lại, cúi đầu nhìn trán của cô hỏi: "Đêm đó vật anh chuẩn bị cho em, chẳng lẽ em không thích chút nào sao?"



Là bản xét nghiệm DNA sao? Du Du ngẩng đầu nhìn anh, im lặng không nói.



Vài giây sau, cô mới điềm đạm nói: "Anh muốn tôi cảm ơn anh sao?"



Anh cúi đầu cười: "Tối thiểu em không nên hoàn toàn không có cảm giác." Sau đó đột nhiên đưa tay ôm lấy cô, đôi môi nặng nề đặt lên môi của cô.