Chồng Trước Có Độc

Chương 54 : Vở kịch bổ sung

Ngày đăng: 17:18 30/04/20


Editor: Cẩm Tú



Giang Tâm Di bị anh dọa làm cho sợ hết hồn, không thể làm gì khác hơn là liều mạng lau nước mắt. Lúc này cô mới ý thức được sự chán ghét của anh đối với cô đã vượt ra ngoài tưởng tượng.



Bạch Ngôn Sơ lạnh lùng nói: “Không có biện pháp khác, trừ phi Kha Triết Khôn tự mình không thừa nhận là cô đâm bị thương hắn. Nếu không, cảnh sát chắn chắn sẽ tra ra được cô!”



“Anh định làm gì? Có nghĩ được biện pháp nào hay không? Hả? Có hay không?” Giang Tâm Di mang bộ dạng chán chường như một con mèo bệnh, quỳ gối dưới chân chủ nhân lo lắng gào lên.



“Nhưng, sợ rằng Kha Triết Khôn thật sự sẽ không kết hôn với cô!” Bạch nói sơ lạnh lùng nhìn chăm chú vào khuôn mặt tái nhợt của cô, nói ra sự thật vô tình.



Giang Tâm Di ngơ ngác ngồi ở trên thảm lông dê kêu lên: “Vậy, vậy em chẳng phải là lấy vợt tre múc nước rồi sao? Không được không được! Em nhất định phải được gả vào Kha gia, em muốn làm thiếu phu nhân của Kha gia!”



Cô không hổ là nữ phụ xuất sắc nhất trong phim tâm lý tình cảm, khóc lên quả thực là làm cho bầu không khí xung quanh tệ hẳn đi, ngay cả vách tường của phòng khách hình như cũng đang phát run rồi.



Cho đến lúc cô khóc đến đau cả hông, liền đưa tay ôm lấy bắp chân của Bạch Ngôn Sơ, khuôn mặt nhỏ nhắn tựa sát vào đó, thút tha thút thít nói: “Ngôn Sơ, em không muốn ngồi tù! Anh đi cầu xin Kha Triết Khôn bỏ qua cho em đi... em vẫn còn yêu anh ta.”



Anh nhìn người phụ nữ phía dưới, lạnh nhạt nói: “Tôi có thể cầu xin hắn tha cho cô, nhưng cô đừng trông mong rằng hắn sẽ cưới cô.”



Anh kết luận, Kha Triết Khôn tuyệt đối sẽ không lấy người phụ nữ trước mắt này.



Giang Tâm Di đột nhiên ngẩng đầu lên, buồn bã mà cười: “Anh đã đồng ý tôi cái gì? Anh đã đồng ý với tôi, một khi đứa bé được sinh ra, sẽ phải nghĩ biện pháp để cho tôi được gả vào Kha gia! Anh nói anh sẽ nghĩ biện pháp ép Kha Triết Khôn lấy tôi, hiện tại thế nào? Bây giờ anh ngay cả một chút ý tưởng cũng không có? Bây giờ trong lòng anh chỉ có con tiện nhân họ Đường đấy thôi hả? Lần trước còn gạt tôi đi làm xét nghiệm DNA, còn công bố ra ngoài! Sao anh lại vội vã phủi sạch mọi chuyện để làm gì? Vội vã để làm một con chó cho Đường gia sao? Anh đừng quên, chọc cho tôi tức giận tôi sẽ làm hại cả nhà bọn họ, công bố tất cả chuyện xấu của Đường Hạc Lễ ra bên ngoài!”



Bạch Ngôn Sơ hung hăng khom lưng xuống, đưa tay trái bóp cổ cô, rống giận: “Im miệng cho tôi! Ban đầu tôi với cô định ra hiệp nghị, để cho cô sinh ra đứa bé của Kha Triết Khôn, còn giúp cô chùi đít. Chỉ cần cô không đụng vào Đường gia, tôi sẽ nghĩ dienđanâlqsađ cách để cho cô được gả vào nhà giàu. Nhưng, cô càng ngày càng không nghe lời tôi, càng ngày càng đi lệch ra khỏi quỹ đạo, thì đừng trách tôi vô tình!”



Giang Tâm Di cảm nhận được đau đớn, liền dùng hết sức gào lên: “Cái tên khốn kiếp! Anh vì bọn chúng mà động thủ với tôi, anh cho rằng lão nương sợ anh chắc?”



Anh hung hăng buông tay, làm cho cô gần như ngã ở trên mặt thảm. Anh nhìn xuống cô, rét căm căm nói: “Tôi ghét nhất là người khác đùa với lửa! Nhất là dám khiêu chiến với tính nhẫn nại của tôi!”



Từ trong phòng ngủ, con của Giang Tâm Di đi ra chứng kiến thấy toàn bộ, bị dọa sợ đến câm như hến, sắc mặt trắng bệch.



Anh nhìn Tiểu Di, trầm giọng nói: “Chăm sóc đứa trẻ cho tốt! Đừng làm cho con bé học theo mẹ mình!” Nói xong, còn không thèm liếc nhìn người phụ nữ trên đất mà đi thẳng ra ngoài.



Giang Tâm Di uể oải nằm trên mặt đất, một tay nắm chặt lấy thảm lông dê, hung hăng kêu gào: “Họ Bạch, tôi muốn anh, và cả toàn bộ Đường gia chết không được tử tế!”



Tiểu Di nhắm mắt lại.



=== ====== ====


“Ta biết con rất chăm chỉ, nhưng, cũng phải bớt chút thời gian chăm sóc cho Du Du chứ!”



Trong lòng Du Du trở nên căng thẳng. Cha lại có thể dễ dàng mặc định rằng cô sẽ tái hợp lại với Bạch Ngôn Sơ!



“Lão gia tử, thật xin lỗi! Đều là do con không tốt, từ bây giờ con sẽ chăm sóc tốt Du Du!”



Bạch Ngôn Sơ nói xong, mang theo nụ cười khó đoán nhìn về phía cô gái đối diện đang cứng nhắc cười kia.



Đường Hạc Lễ hiển nhiên rất hài lòng với lời này, cười nói: “Ta đi vào phòng bếp xem A Nguyệt làm đồ ngọt! Các con cứ nói chuyện tiếp!” Sau đó liền đứng lên đi về phía phòng bếp.



Đợi ông đi vào, Bạch Ngôn Sơ trầm giọng hỏi người phụ nữ ngồi đối diện: “Muốn anh làm gì mới có thể tha thứ cho anh?”



Du Du cười lạnh: “Tha thứ anh cái gì? Tha thứ cho anh vì anh luôn ưu ái tôi sao?”



“Vấn đề lớn nhất giữa anh và em chính là đứa bé của Giang Tâm Di. Nhưng bây giờ, anh đã chứng minh tất cả. Anh và cô ta không có quan hệ, đứa bé cũng không phải là của anh. Du Du, rốt cuộc như thế nào em mới có thể tha thứ cho anh?”



Ha ha! Anh đang cầu xin cô tha thứ cho anh? Có thật không?



Anh không phải vẫn luôn cho là mình không có lỗi sao? Sao lại thỉnh cầu cô xin tha thứ?



Trước khi ly hôn, tại sao lại không giải thích chút nào? Mà nhất định phải trì hoãn đến bây giờ?



“Quá muộn. Bạch Ngôn Sơ, thời điểm tôi đang còn tồn tại tâm tư mong chờ đối với anh, anh không giải thích với tôi; thời điểm tôi vẫn còn lòng nhân từ đối với anh, anh lại ở bên cạnh cô ta, để cho tôi cô độc đối mặt với tất cả. Bây giờ anh nói anh đã chứng minh với tôi tất cả? Thật xin lỗi, tôi không cần. Tôi muốn trở về là chính tôi, tối thiểu là không có chịu sự kiềm chế của anh.” Du Du thâm sâu nói.



Ánh mắt Bạch Ngôn Sơ trở nên lạnh lẽo, lạnh lùng hỏi: “Anh có thể lý giải đây chính là lời mà em muốn nói với anh nhất trong khoảng thời gian đó cho tới tận bây giờ?”



Du Du đứng lên, cũng cười cười: “Đúng vậy.”



Cô quyết định từ bỏ việc đấu với anh, đã đấu trí cùng anh rồi. Mặc dù bí mật giữa anh và Giang Tâm Di cơ bản đã được vạch trần, anh cũng không phải là cha đẻ của đứa bé kia. Nhưng, tất cả mọi chuyện giữa cô với anh, sao lại có thể chỉ bởi vì một Giang Tâm Di như vậy?



Có lẽ, bọn họ không có duyên. Ở chung một chỗ sẽ chỉ hành hạ lẫn nhau, làm tổn thương lẫn nhau. Anh lãnh khốc và ích kỷ, cũng sẽ không đặt cô ở vị trí thứ nhất. Mà cô, chỉ muốn được người đàn ông mà mình yêu sâu đậm toàn tâm toàn ý yêu cô, cưng chiều cô.



Cô không nên mê luyến anh, lại càng không nên một lần lại một lần vì anh mà chìm đắm.



“Du Du, có lẽ em hận anh! Nhưng mà anh muốn nói rõ ràng với anh, cha em tuyệt đối sẽ đáp ứng việc em gả cho anh.” Thế nhưng anh lại ném tới một câu nói.



Tại sao anh không chịu buông tha cho cô? Nhất định quấn lấy cô không buông?