Chồng Trước Có Độc

Chương 64 :

Ngày đăng: 17:18 30/04/20


Bên ngoài phòng cấp cứu bệnh viện Dưỡng Hòa, Du Du cùng Niên thúc, Lâm Như Nguyệt đều đau khổ đứng trước cửa phòng cấp cứu. Mà diêndanlqđ Bạch Ngôn Sơ đứng ở một bên, im lặng nghe hai cảnh sát đang hỏi một người đàn ông trung niên.



Ông ta là một công nhân làm vệ sinh ở nghĩa trang Thiên Thủy, ông ta là người đã thấy Đường Hạc Lễ hôn mê trên bậc thang ở nghĩa trang Thiên Thủy.



Một cảnh sát tầm hơn ba mươi tuổi hỏi,"Tạ tiên sinh, ông thấy Đường Hạc Lễ tiên sinh ở đâu?"



"Dưới bậc thang của nghĩa trang Thiên Thủy! Lúc ấy Đường tiên sinh đã hôn mê, trán chảy máu, mắt kính bị vỡ! Nhưng vẫn còn thở!"



"Lúc ông thấy ngài ấy, là mấy giờ?"



"Năm giờ 19 phút chiều!"



"Sau đó ông làm gì?"



"Tôi thấy ông ấy còn thở, liền nhanh chóng kêu người tới cùng nhau đưa ông ấy tới bệnh viện! Sau đó tôi mới biết ông ấy là người có nhiều tiền!"



Cảnh sát gật đầu một cái: "Vậy ông có nghe được âm thanh gì không bình thường hay không? Như là đánh nhau? Cãi nhau?"



"Không có! Vẫn rất bình thường, tôi không nghe thấy tiếng gì."



"Cám ơn!"



Sau khi người đàn ông đó đi, Bạch Ngôn Sơ hỏi người cảnh sát nam kia: "Liêu sir, xin hỏi ngài có ý kiến gì không?"



Liêu sir than nhẹ, gương mặt ngơ ngẩn: "Có lẽ là có người cố ý hẹn Đường tiên sinh tới nghĩa trang Thiên Thủy, sau đó đã đẩy ông ấy, dẫn đến việc làm ông ấy bất tỉnh! Bên pháp y đã tới hiện trường để kiểm chứng, chắc sẽ có tin tức tốt."



Bạch Ngôn Sơ cúi đầu, trong mắt xẹt qua vẻ u ám. Tay nắm nhẹ thành quả đấm, mày kiếm cũng dần dần nhíu lại.



Lại là nghĩa trang Thiên Thủy?



Anh đột nhiên xoay người, đi tới trước mặt Du Du cùng Lâm Như Nguyệt, nói: "Anh đi ra ngoài một chút, rất nhanh diêndanlqđ sẽ trở lại!"



Lâm Như Nguyệt nhướng mày lên, châm chọc nói: "Bây giờ chắc là cậu đang rất vui vẻ đúng không?"



Bạch Ngôn Sơ cố ý không nghe rõ: " Dì Nguyệt có ý gì?"



Lâm Như Nguyệt cười lạnh: "Lão gia đã xảy ra chuyện, đó là điều mà cậu hy vọng nhất! Cậu luôn mong ông ấy ngã xuống liền thay thế ông ấy!" 



Du Du phiền não kêu lên: "Đừng nói nữa."



Lâm Như Nguyệt hoảng sợ, lúc này mới im lặng quay đầu.



Du Du cười lạnh, "Nơi này cần yên tĩnh!"



Bạch Ngôn Sơ nhìn về phía cô nói: "Anh đi một chút rồi sẽ trở lại!"



Du Du không có nhìn anh: "Ừ."
Dường như ánh mắt lo lắng của Du Du nhìn về phía Niên thúc, nói: "Cha tôi bị bệnh, chuyện gì tôi cũng có không tâm tình nói, không có tâm tình làm."



Niên thúc lại thở dài nói: "Nhưng, Bạch Ngôn Sơ sẽ dễ dàng bỏ qua cho cháu sao, lúc này cả Hoa An đều là của cậu ta, huống chi là cháu? Du Du, phụ nữ các người cũng đã bị cậu ta bức chết rồi!"



"Chẳng lẽ dưới tình huống cha con bị bệnh mà cậu ta lại ép con tái hôn? Quả thật không phải là người!" Lâm Như Nguyệt cơ hồ kêu lên, gương mặt cũng bởi vì kích động mà đỏ lên.



Du Du cảm thấy trong đầu càng ngày càng loạn, liền miễn cưỡng cười nói: "Tôi đi ra ngoài hóng mát một chút! Hai người hãy chăm sóc cha tôi!" Liền mở cửa đi ra ngoài.



Đi vài bước, lại cảm thấy không có mục đích gì. Chìm trong cảm giác mờ mịt, mới phát giác rất nhiều thứ không thấy, tìm không được.



Trùng sinh, rốt cuộc cô vì cái gì? Vì trả thù người thứ ba? Vì không yêu người đàn ông gọi là Bạch Ngôn Sơ nữa? Vì tìm về tự tôn ngày xưa diêndanlqđ của mình? Vì quý trọng đồ mình chưa từng quý trọng? Hay là vì thấy rõ người dối trá hèn hạ?



Thật là loạn.



Run rẩy cầm điện thoại di động lên, gọi một cuộc điện toại. Bên kia lại truyền đến một âm thanh: số máy đang bận.



Không thể làm gì khác hơn là để điện thoại vào túi áo, đứng ở bên rào chắn hít thở mấy cái.



Nếu Bạch Ngôn Sơ thật sự muốn ép cô tái hôn, như vậy cô sẽ ngoan ngoãn đồng ý hay là đại náo một trận?



Hoặc là nói, đã không tới phiên để cô làm chủ?



Điện thoại di động ở trong túi áo rung lên, cô lấy ra nhận: "Bạch Ngôn Sơ, tôi muốn hỏi anh."



"Anh đang ở dưới lầu bệnh viện, chờ anh." Người đàn ông bên kia nói.



Chẳng biết tại sao, anh nói hai chữ "Chờ anh", thế nhưng nghe có chút dỗ dành.



Chẳng lẽ là thần kinh của cô quá nhạy cảm? Cô cảm thấy hỗn loạn.



Nhưng lúc cô đang nghĩ tại sao, vội vàng bước nhanh đi tới thang máy.



Không thể để cho anh đi lên, tối thiểu là hiện tại không được. Niên thúc cùng Lâm Như Nguyệt vẫn còn ở trong phòng bệnh đầy lòng căm phẫn, ngộ nhỡ anh đi vào, Đại Chiến Thế Giới lần thứ ba bộc phát thì sao?



Xuống dưới lầu một, cô liền đi nhanh ra cửa bệnh viện. Xe Bentley màu đen của Bạch Ngôn Sơ vừa dừng lại, thật là khéo.



Anh vừa xuống xe liền thấy cô đi xuống, liền đi tới, hỏi: "Sao vậy?"



Nhìn thấy hô hấp của cô dồn dập, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, anh không nhịn được ôm cô vào trong ngực, cười nói: "Tiểu nha đầu muốn anh sao?"



"Trước tiên anh buông tôi ra đã." Du Du ở trong lòng anh, ý thức lại bị trên mùi thân thể của anh kiềm chế.



Mùi nước hoa nhàn nhạt trên người anh, vẫn là mùi cô thích nhất trong quá khứ. Mặc dù anh hút thuốc lá, nhưng cũng không quá mức lệ thuộc vào diêndanlqđ thuốc lá, cho nên trên người anh cũng không nồng nặc mùi thuốc lá. Trên người của anh vĩnh viễn là mùi sạch sẽ mà lành lạnh.



Bạch Ngôn Sơ buông cô ra, bàn tay vuốt ve sau gáy cô.