Chồng Trước Có Độc

Chương 79 : Màn kịch nhỏ

Ngày đăng: 17:18 30/04/20


Editor: Nam Cung Nguyệt



Hai ngày nay, A Sơn vẫn không có bất cứ tin tức gì. Mà hai ngày nay, ngày nào Bạch Ngôn Sơ cũng làm việc đến nửa đêm mới trở về nhà.



Đêm nay, anh không về nhà ngủ. Mà gọi điện thoại cho cô, nói sẽ ngủ ở văn phòng.



Trước khi ngủ, Du Du thấy một tin tức mới ở trên TV: " Một căn nhà cũ ở khu biệt thự Thanh Thủy đã bốc cháy mười lăm phút trước. Nguyên nhân bốc cháy không rõ, cảnh sát đã tham gia điều tra."



Khu biệt thự Thanh Thủy? Chỗ đó, con đường kia, quả thực quá quen thuộc! Đây chẳng phải là nhà của Chu Tuyết Phi mẹ của Bạch Ngôn Sơ ở khi còn sống sao? Sao lại cháy được?diendanlequydon



Lập tức cầm điện thoại di động lên, tìm một dãy số. Nhưng, đầu kia không có người nào nghe máy.



Bạch Ngôn Sơ không nghe điện thoại.



Trong lòng cô rất sợ, một loại hoảng loạn trước nay chưa có đè nặng trong lòng cô.



Nghe tin khu biệt thự kia bị cháy, trong lòng cô như có lửa đốt, làm cho cô vô cùng lo lắng.



Mười phút sau cô lại gọi cho anh, nhưng vẫn không có người nào nghe máy, sau đó cô nhắn lại vào hộp thư.



Bạch Ngôn Sơ đang làm gì? Cô không dám tưởng tượng. Nhà của mẹ anh bị bốc cháy, anh có biết không?



Cuối cùng, cô chán nản nằm xuống giường, lật qua lật lại. Cô vẫn như vậy cho đến rạng sáng.



Trong lúc đó, cô không ngừng gọi điện thoại cho Bạch Ngôn Sơ. Nhưng anh vẫn không nghe máy.



Cả đêm cô không ngủ được, cô rất sốt ruột.



Buồn bực, cô để cho con gái đi ngủ với chị Tiên.



=== ====== =========



Sáng sớm hôm sau, khi Du Du mở mắt ra liền thấy có một người đàn ông ngồi bên giường, cô bị dọa sợ giật mình ngồi dậy.



Áo sơ mi trắng sạch sẽ, nụ cười câu người, đôi mắt tối tăm thâm thúy. Bạch Ngôn Sơ đang nhìn cô hết sức chăm chú, cô có chút bối rối.



Cô lo sợ không yên hỏi, "Anh về nhà lúc nào?"



Anh mỉm cười, đưa tay vén tóc bên tai cô: " Anh mới về. Nhìn em ngủ ngon như vậy, cũng không muốn gọi em dậy."



"Tối hôm qua anh đã đi đâu?" Cô hỏi.



Một tia mơ hồ bất an vẫn còn ở trong lòng cô.



"Không phải anh đã nói rồi sao? Anh ở công ty." Anh mỉm cười ôm cô.



Lồng ngực ấm áp, mùi nước hoa quên thuộc, còn có mùi hương đặc biệt trên người anh. Cô nằm trong ngực anh, dần dần bình tĩnh lại.



Anh dịu dàng nói: "Bảo bối, tháng sau chúng ta sẽ đi châu Âu chứ? Anh tính ở đó lâu dài đấy."




Tiền Sâm cười ôn hòa: "Ngoan quá! Đứa nhỏ này không tệ!"



Đồng Đồng cười xán lạn: "Cảm ơn chú!"



"Oa! Thật là một đứa bé thông minh! Rất giỏi!"



"Tôi đứng ở trước mặt cậu, tâm tình rất phức tạp." Du Du ôn hoà nói.



Tiền Sâm thở dài nói: "Tôi hiểu! Nhưng, sứ mệnh của mỗi người không giống nhau. Tôi là cảnh sát, sứ mệnh của tôi chính là làm rõ từng chân tướng."



Du Du vội vàng khom lưng ôm con, ở bên tai Đồng Đồng nhẹ giọng dặn dò: " Đồng Đồng, con lên trên tầng chơi cùng cô Tiên đi!"



" Cô Tiên " chính là chị Tiên, Đồng Đồng hay gọi như vậy.



Chị Tiên đi tới, đưa Đồng Đồng đi.



Tiền Sâm nhìn bóng lưng Đồng Đồng, thở dài nói: "Bạch Ngôn Sơ có con gái như vậy, thật là có phúc!"



" Ngài muốn hỏi cái gì?" Du Du vội vàng hỏi.



"Bạch Ngôn Sơ đâu?" Tiền Sâm rốt cuộc cũng hỏi, ánh mắt cũng khôi phục sự sắc bén, với ánh mắt ôn hòa một giây trước rõ ràng khác nhau.



Trong lòng Du Du nổi lên sóng lớn, nhưng vẫn nói: "Ở công ty."



"Không có ở công ty." Tiền Sâm lại nói, ánh mắt không chớp nhìn cô.



Du Du biết đây là kỷ xảo của cảnh sát. Làm cho phòng tuyến trong lòng tan rã, cuối cùng sập bẫy.



Cô cúi đầu, "Vậy tôi không biết."



Bạch Ngôn Sơ ở đâu?



Vẻ mặt Tiền Sâm bắt đầu nghiêm túc: "Có thể gọi điện thoại nói anh ấy lập tức trở về hay không? Tôi có chút chuyện muốn hỏi một chút."



Du Du hỏi: " Tiền Sâm, Bạch Ngôn Sơ giết Giang Tâm Di, ngài muốn nói như vậy sao?"



Tiền Sâm cười nhạt: "Không có! Xin đừng khích động, cảnh sát chúng tôi sẽ làm rõ chân tướng, nhưng cũng sẽ không tùy tiện hoài nghi bất cứ người nào. Chứng cớ, là mục tiêu của chúng tôi."diendanlequydon



"Rất tốt." Du Du cười lạnh, trong lòng lại bất an.



"Cô gọi điện thoại cho anh ấy đi? Như thế nào?" Mặc dù giọng nói của Tiền Sâm rất ôn hòa, nhưng ánh mắt lại không thể phản kháng.



Bị cảnh sát đe doạ, Du Du biết mình không gọi điện thoại là không được. Vì vậy, liền cầm điện thoại lên gọi cho Bạch Ngôn Sơ.



Bên kia không có người nào nghe máy.



Du Du cười cười: "Thật xin lỗi, không có ai nghe máy." Trong lòng lại hoảng loạn hơn.