Chồng Trước Có Độc

Chương 81 :

Ngày đăng: 17:18 30/04/20


Editor:Nam Cung Nguyệt



Mở mắt ra lần nữa, Du Du thấy Bạch Ngôn Sơ ngồi bên cạnh.



Sắc mặt anh có vẻ mệt mỏi, nhưng ánh mắt của anh vẫn lấp lánh như cũ. Cô muốn ngồi dậy, nhưng anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn cô, nói: “Sao lại muốn cầm ảnh lên xem?” Trong giọng nói có chút cưng chiều, giống như đang hỏi một đứa trẻ bướng bỉnh.



Du Du giật mình, cũng có chút ngượng ngùng nói: “Chính là muốn nhìn một chút.



Anh cũng cầm tấm ảnh trong tay cô nhìn một chút, lại cười yếu ớt không nói. Cô có chút khẩn trương quan sát vẻ mặt của anh, lại bị anh cầm tay.



Anh nhìn vào mắt của cô nhu tình như nước, nhưng cũng nóng bỏng như lửa: “ Du Du, hai năm qua em có vui không?



Trong lòng cô run lên, cảm thấy mạch máu cả người dãn ra, đã nói: “R ất vui.”



Cô không lừa anh.



“Anh cũng thế.” Anh cúi đầu, hôn cô. Bởi vì anh dùng nhiều sức, làm cho cô lui về phía sau, anh liền thừa dịp đè lên.



Khi tay của anh sờ tới hông của cô thì cô đè lại, vội vàng nhỏ giọng nói: “Không được! Em sợ Đồng Đồng sẽ tỉnh dậy.”



Đồng Đồng đang nằm ở trên giường nhỏ đấy.



Bạch Ngôn Sơ không để ý cười cười, tiếp tục hôn cằm, cổ, cho đến xương quai xanh của cô. Theo nụ hôn nóng bỏng của anh, hô hấp của cô dồn dập, nhiệt độ cơ thể cũng theo trêu chọc của anh mà từ từ cao lên.



Trong khoảng thời gian này, bọn họ có rất ít thời gian với nhau. Cho nên giờ khắc này, Bạch Ngôn Sơ có chút gấp gáp. Mặc dù, anh đã hết sức khống chế động tác của mình.



Du Du kêu ưm nhẹ nhàng, nhưng tay cũng đưa ra cỡi áo sơ mi của anh. Hai người phối hợp với nhau, rất nhanh đã cởi hết vật che đậy trên người nhau.



Kế tiếp hai người không nói chuyện nữa, trong phòng ngủ chỉ còn lại tiếng thở dốc làm người ta mặt đỏ tim đập. Du Du bởi vì sợ đánh thức con gái, liền cố gắng không để cho mình kêu to, vì vậy mà khiến cơ thể càng thêm khô nóng khó nhịn.



Anh ngậm lỗ tai của cô, sau đó dùng sức nhấc cô lên, để cho cô ngồi trên đùi của mình. Sau đó, anh nằm xuống.



Sau khi nằm xuống anh dùng giọng nói trêu đùa nói: “Bảo bối, tối nay anh sẽ cho em làm người chủ động.”d



Đừng xem người đàn ông này bề ngoài lịch sự, lạnh lùng cao ngạo, nhưng công phu trêu chọc người thật đúng là làm người ta không nói nên lời. Du Du đỏ mặt, khom lưng cười hỏi: “Bạch tiên sinh, không hối hận?”



“Tuyệt đối không hối hận!” Anh khép hờ hai mắt, thở dốc nói.


Bạch Ngôn Sơ ôm lấy con gái nói: “Bảo bảo, cha cũng yêu con! Vĩnh viễn đều yêu.”



Một bóng dáng xinh đẹp trên xích đu. Áo màu trắng phía dưới là quần dài màu tím hoa màu xanh dương, xinh đẹp tuyệt trần, thanh lệ động lòng người. Cô cười với anh, nhẹ nhàng vén tóc.



Nhiều năm sau anh ở nơi khác nửa đêm tỉnh dậy nhớ lại hình ảnh này.



=== ====== ====== =====



Sau khi tỉnh lại, Du Du lúc phát hiện đã hơn mười một giờ trưa.



Cô cảm thấy rất kỳ quái, tại sao cô lại ngủ lâu như vậy? Hơn nữa còn ngủ say như vậy?



Hơn nữa, bên tai là tiếng khóc của Đồng Đồng! Vội vàng ngồi dậy, thấy Đồng Đồng ngồi ở bên giường của cô khóc đến đau lòng.



Đồng Đồng ủy khuất lau nước mắt: “Mẹ! Mẹ! Con đói rồi!”



Đồng Đồng khóc nói mẹ thức dậy trễ.



Du Du hoảng sợ, trong đầu giống như bị người khác nặng nề đập một cái. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tối hôm qua sao cô lại ngủ như chết vậy?



“Bảo bảo, thật xin lỗi! Mẹ lập tức đi làm đồ ăn cho con!” Cô hỗn loạn rời giường.



Đồng Đồng vừa khóc hỏi: “Cha đâu? Cha đi đâu?”



Du Du chấn động toàn thân. Đúng rồi, Bạch Ngôn Sơ đâu?



Có lẽ anh ở dưới phòng bếp? Hay là ra phía ngoài tản bộ?



Lúc này cô mới khẩn trương. Nhưng ở Đồng Đồng trước mặt, liền cười nói: “Bảo bảo, cha đi nhặt vỏ sò cho con rồi! Mẹ pha sữa cho con nha!”



Vội vàng xuống giường, cho Đồng Đồng ăn quan trọng hơn.



Đưa sữa cho Đồng Đồng, cô cười hỏi: “Bảo bảo, Con tỉnh lâu rồi có phải hay không?”



Đồng Đồng gật đầu một cái: “Đúng vậy. Nhưng mẹ vẫn cứ ngủ!”



“Vậy con đã thấy cha rồi sao?”