Chồng Trước Có Độc

Chương 87 :

Ngày đăng: 17:18 30/04/20


Editor: Nam Cung Nguyệt



Chiếc xe kia là một chiếc Rolls-Royce màu đen. Đã đi theo xe của cô ba con đường, vẫn còn tiếp tục theo cô lên núi. Mai Viên ở sườn núi phía Nam, Du Du tiếp tục tăng tốc độ, cố gắng thoát khỏi chiếc xe đang bám đuôi.



Ở khúc quanh cuối cùng thì cô tăng tốc độ, thành công thoát khỏi chiếc xe Rolls-Royce kia, dần dần tiến vào cổng Mai Viên.



Sau khi về đến nhà, liền thấy chị Tiên cười nói: "Tiểu thư, cô đã về? Cô có muốn ăn hải sâm hấp không?"diendanlequydon



Du Du cười lắc đầu, lại hỏi, "Đồng Đồng đâu?"diendanlequydon



Chị Tiên chỉ vào phòng của Đồng Đồng cười nói: "Vừa về nhà đã ở chỗ đó làm thủ công! Nửa năm sau có thể học tiểu học rồi, thời gian trôi qua thật là nhanh!"diendanlequydon



Đúng, nửa năm sau đã được sáu tuổi rồi, có thể học tiểu học rồi. Thời gian như con thoi, trôi qua rất nhanh.



Bạch Ngôn Sơ cũng đã "Chết"  ba năm.



Nói thật, ba năm này, có lẽ là bởi vì đem tất cả nỗi nhớ ở lên con gái, Du Du cũng không phải là rất nhớ anh.



Nhưng cô lại không dám tưởng tượng: Nếu như cả đời cô cũng không chờ anh trở lại được, thì sẽ như thế nào?



Có lẽ, qua hai kiếp, cô vẫn là không cách nào cùng anh hạnh phúc. Kiếp Trước là cô bỏ mình ngoài ý muốn, mà kiếp này thì anh biến mất không rõ tung tích.



Anh và cô, chưa bao giờ chính thức có nhau.



Anh và cô yêu hận rối rắm, có lẽ hoàn toàn đã chấm dứt, còn dư lại chính là những ngày yên tĩnh của cô. Thật ra thì thỉnh thoảng cô tưởng tượng, anh đang một chỗ xa lạ, gặp được một người phụ nữ khác, đối với anh còn tốt hơn cô, kết hôn sinh con, rất hạnh phúc.



Có lẽ cô nên chuẩn bị nếu anh không trở lại?diendanlequydon



Đồng Đồng từ trong phòng chạy ra, trong tay giơ  bức tranh màu sắc sặc sỡ, kêu lên: "Mẹ...... Mẹ về rồi? Mẹ xem, con vẽ một bức tranh! Tên là 《 cha làm hỏa tiễn》."diendanlequydon



Trong lòng Du Du chấn động, cười hỏi: "Tại sao con lại vẽ cái này?"



Đồng Đồng lại tràn đầy mong đợi nói: "Cha ngồi lên hỏa tiễn sẽ chạy nhanh hơn, sẽ sớm trở về đoàn tụ cùng chúng ta! Mẹ, không phải mẹ nói cha ở chỗ rất xa sao? Cha cũng nên trở lại rồi? Sao cha lại chưa trở về đoàn tụ cùng chúng ta?"diendanlequydon



Đáy lòng Du Du co quắp, miễn cưỡng cười nói: "Có lẽ chúng ta còn phải đợi một chút!" Thật ra thì cô rất muốn hỏi Đồng Đồng, "Đồng Đồng, nếu cha vĩnh viễn không trở về, con nghĩ như thế nào?"



Suy nghĩ một chút rất là tàn nhẫn, cô định chịu đựng không có hỏi.



"Con xin lỗi, mẹ! Con sẽ không nói cha như vậy nữa." Đồng Đồng đột nhiên cười, khuôn mặt nhỏ nhắn sáng rực đầy sức sống.



Đồng Đồng đã sắp sáu tuổi, đã tương đối hiểu chuyện. Huống chi, Đồng Đồng so với các bạn bình thường hiểu chuyện hơn, cũng độc lập hơn. Có lúc, thậm chí Đồng Đồng còn quan tâm cảm xúc của mẹ.



Du Du đột nhiên cầm tay Đồng Đồng, ngồi xuống nhìn Đồng Đồng, "Đồng Đồng,! Nhìn mẹ!"



Đồng Đồng sửng sốt: "Mẹ."



"Con nói cho mẹ biết, con hy vọng gặp cha ở tình huống nào?"



Đồng Đồng suy nghĩ, nói: "Con hi vọng lúc con đang ngủ cha trở về, ôm con, hôn con."diendanlequydon



Nước mắt của Du Du đột nhiên chảy xuống. Đồng Đồng trông thấy, vội vàng đưa tay lên lau, hỏi: "Mẹ, con lại nói sai sao? Mẹ đừng tức giận a!"
Lắc tay này vừa nhỏ vừa tinh vi, còn có một hình trái tim treo lủng lẳng. Rất đẹp, chất liệu là bạch kim, giá tiền cũng không nhỏ. Mà kỳ quái chính là vòng tay này thật sự nhìn rất quen mắt.



Nhìn một chút, trong đầu cô đột nhiên thoáng qua một tia sáng.



Tuần trước cô ở một quyển Fashion Magazine thấy cái lắc tay này, là lắc tay tiffany mùa xuân.



Cõi đời này, không có mấy người biết cô thích nhãn hiệu này!



Nhưng lắc tay này sao lại ở trên cổ của Barbie "Tiểu công chúa"?Bóng đen đêm qua núp ở rừng cây, cùng cái lắc tay này có liên hệ gì?



Du Du chán nản ngồi xuống.



Đồng Đồng hỏi: "Mẹ, mẹ làm sao vậy?"



Cô hoàn hồn, cầm sợi giây chuyền lên nói, "Bảo bảo, cái lắc tay này có lẽ là người khác vứt đi, con không cần chơi. Mẹ sẽ cất cái lắc tay này, đến lúc đó trả lại cho người khác.



"



Đồng Đồng rất nghe lời, gật đầu một cái: "Không phải đồ của mình không thể nhận."



Du Du cười nói: "Đúng rồi, con ăn điểm tâm đi!"



=== ========



Chiều hôm đó, Du Du đang tưới hoa ở vườn hoa đột nhiên nhận được điện thoại của Điền Phương: "Phu nhân, có chuyện tôi cảm thấy phải báo cho phu nhân!"



"Chuyện gì?" Du Du thấy giọng điệu của hắn tương đối gấp gáp, liền hỏi.



"Có người nói nhà của mẹ học trưởng lúc trước bị đốt, đã bắt đầu xây lại! Công trình tiến triển rất nhanh!"



Du Du cảm thấy kinh ngạc, hỏi: "Chuyện này là thật? Cậu đã nhìn thấy rồi?"



"Tôi còn chưa kịp nhìn, liền vội vàng nói cho phu nhân biết. Tôi lập tức đi qua nhìn một chút!"



"Tôi cũng đi! Cậu tới đón tôi được không?"



Gần hai mươi phút sau, Du Du đến nhà của Chu Tuyết Phi. Sau khi xuống xe cô nhìn thấy, quả thật như Điền Phương nói. Căn nhà đã được xây lại, đã làm móng tốt, bắt đầu xây tường bên ngoài.



Điền Phương vội vàng đi tới trước mặt một công nhân, cười hỏi: "Xin hỏi, nhà này là bắt đầu xây lúc nào vậy?"diendanlequydon



Công nhân trả lời: "Hơn một tháng trước!"



"Vậy cậu có biết người bỏ vốn là ai không?"



Tác giả có lời muốn nói:



Luôn là có đặt, không có nhắn lại. Đoán chừng là ta viết đống cặn bã, ta ngồi chồm hổm góc tường đi....



Mọi người đoán một chút là cái gì tiết tấu chứ? Án các ngươi trái tim nhỏ a! Hắc hắc...