Chồng Trước Có Độc

Chương 91 :

Ngày đăng: 17:18 30/04/20


Bạch Ngôn Sơ hôn lên cổ cô, áo sơ mi của cô cũng rơi xuống chân. Anh đặt bàn tay lên trước ngực cô. Điểm mẫn cảm tê dại giống như có dòng điện xẹt qua, cô không có cách nào ức chế, cả người run rẩy liền không nhịn được đưa tay vòng lên cổ của anh, đáp lại trêu chọc của anh.



Ba năm, bọn họ ước đã ba năm không có đụng vào thân thể của nhau. Nhiều ngôn ngữ hơn nữa, nhiều động tác hơn nữa, cũng không đủ để bày tỏ và thể hiện sự khát vọng của họ. Bọn họ có lẽ cần chiếm lấy nhau, như vậy mới có thể làm bọn họ hoàn toàn cảm nhận được sự tồn tại của đối phương.



Du Du cũng cởi áo của anh. Nhưng khi cô cởi áo sơ mi của anh thì thấy trước ngực hắn có một vết sẹo dài.



Cô sững sờ tại chỗ, một hồi lâu mới khẽ nói: "Đây là gì vậy?"diendanlequydon



Bạch Ngôn Sơ cười một tiếng, trong mắt có chút đau thương: "Không có việc gì, tất cả đều đã qua!"diendanlequydon



Cô lại không kìm chế được rồi, ôm cổ của anh rồi khóc: "Anh khi nào cũng như vậy! Anh khi nào cũng như vậy! Cái gì cũng không nói cho em biết!"



Anh ôm cô, bàn tay mơn trớn lưng của cô, nhỏ giọng nói: "Nhìn thấy em, dù có khổ cũng thấy ngọt ngào." Dứt lời,anh tiếp tục hôn cô. Trêu chọc vùng mẫn cảm của cô.



Cô ngâm nga, cánh tay cũng ôm anh thật chặt. Anh tiếp tục hôn môi cô.



Hai người không thể chờ đến khi lên giường, liền trực tiếp nằm trên thảm trải sàn. Anh đè ở trên người cô, đưa tay mở hai chân cô ra, để cho vật nóng bỏng của mình đi vào nơi ướt át của cô......



Anh hung ác mà càn rỡ, dục vọng cùng khao khát ba năm nay, bùng nổ như nước vỡ đê, không thể ngăn chặn. Anh gầm nhẹ ở bên tai cô: "Du Du, anh nhớ em!"



Anh  đột nhiên đâm xuyên qua. Cô khẽ kêu một tiếng, tóc dài tán loạn ngoài thảm.



Cô run rẩy khít khao bọc anh lại. Anh mừng rỡ khẽ gọi: "Du Du,có phải em cũng nhớ anh không?"



Anh kịch liệt chạy nước rút, Du Du cũng gào thét hai lần.



Đã ba năm. Ba năm nay, thân thể của cô không được yêu thương. Cho nên, khi anh đi vào, cô không che giấu khát khao của mình đối với thân thể của anh, khít khao bọc anh lại thật chặt.



Cô muốn anh, cô không cần che giấu.



Nghe được tiếng kêu của cô, anh cũng gầm nhẹ. Anh tiến vào lần nữa, như muốn khảm vào trong cơ thể của cô.



Sau cuộc kích tình, hai người yên lặng ôm nhau ở trên thảm trải sàn. Mặc dù cả người mềm nhũn, mồ hôi chảy cả người, nhưng bọn họ lại cảm thấy rất vui.



Sau ba năm, đây là lần đầu tiên bọn họ mãnh liệt như vậy, khó có thể dùng lời diễn tả. Cay đắng ngọt bùi, giao hòa với nhau.



Bạch Ngôn Sơ hỏi Du Du: "Vừa rồi em có đau không?"diendanlequydon



Du Du khép mắt lại, làm nũng nói: " Không sao, chỉ là vừa rồi anh dùng sức nhiều quá." Nói tới chỗ này, cô đưa mặt đến trước ngực anh.



Thế nhưng anh lại cười một tiếng, "Thật ra thì......



Anh vẫn chưa dùng hết sức!" Nói xong, anh  nắm tay cô để ở giữa hai chân của anh.



Tay của cô chạm vào chỗ đó. Trên mặt nóng lên, kêu lên: "Ai nha, anh......"


Đường Hạc Lễ"Ừ" một tiếng, hỏi: "Là về A Sơ sao?"



"Cha, thật ra thì anh ấy không có chết!"



Đường Hạc Lễ liền giật mình, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu, thở dài một tiếng.



"Lúc đó anh ấy giả chết, người chết không phải anh ấy. Sau đó anh ấy đi Nam Phi rồi đi Mĩ. Đây đều là những chuyện sau khi anh ấy trở về mới nói cho con biết! Ba năm này anh ấy không có liên lạc với con!"



"Nó trở về khi nào?" Đường Hạc Lễ hỏi.



"Đã gần một tháng!"



Đường Hạc Lễ cười hỏi: "Du Du, có phải con trách nó lúc đầu không nói lời nào liền bỏ lại con mà đi hay không? Hay là, con nghĩ là nó chạy trốn?"



"Cha......" Du Du ngồi xổm xuống,  nằm ở trong ngực cha sụt sùi khóc, "Con  nên làm thế nào?"



"Con hãy làm theo cảm giác của con đi! Ta cũng biết, có lúc tin tưởng một người là một loại mạo hiểm! Nhưng cuộc sống phải luôn luôn mạo hiểm." Đường Hạc Lễ  vuốt ve cái ót của cô nói.



"Con có chút sợ anh ấy bây giờ! Con có chút không hiểu rõ anh ấy, bởi vì ba năm qua anh ấy làm cái gì con đều không biết!" Du Du khẽ run, âm thanh rất nhỏ.



Đường Hạc Lễ nói: "Cho nó thời gian đi,  có thể là nó có lý do riêng!"



Lại hỏi, "Nó ở đâu? Ta có thể gặp nó một chút được không?"



=== ====== ========



Sáng sớm hôm sau, Du Du đến Hoa An rất sớm lấy giấy ủy nhiệm tự tay viết đưa cho hắn. Trên đó viết: Điền Phương sẽ trở thành  Phó Tổng giám đốc và thành viên ban quản trị, sẽ điều hành công ty.



Điền Phương ngạc nhiên hỏi: "Tại sao Tổng giám đốc lại làm như vậy?"



Du Du ưu nhã cười nói: "Ba năm qua, cậu đã đem toàn bộ tâm tư đều đặt ở Hoa An, tôi rất cảm ơn cậu! Đây cũng là điều cậu nên được hưởng! Tôi sắp đi nước ngoài với con gái của tôi, sợ rằng sẽ không trở lại."



"Tổng giám đốc muốn định cư ở nước ngoài?" Điền Phương cảm giác có chút ngoài ý muốn. Quả thật, trước kia cô chưa từng nói với hắn.



"Cho nên, mọi chuyện của Hoa An, liền giao cho cậu!" Du Du nói.



"Tổng giám đốc?" Điền phương cảm thấy có chút khiếp sợ.



Du Du vẫn cười nói như cũ: "Tôi đã triệu tập những đồng nghiệp khác đến lúc ba giờ chiều! Đến lúc đó tôi sẽ chính thức tuyên bố chuyện này!"



Điền Phương không thể làm gì khác hơn là gật đầu: "Tất cả đều do Tổng giám đốc quyết định!"



Du Du còn nói: "Chuyện tôi định cư ở  nước ngoài, cậu không được nói ra. Đến lúc đó tôi sẽ nói Hội Đồng Quản Trị giữ bí mật!"



Điền Phương trả lời: "Tôi đã hiểu!"