Chồng Trước Ra Lệnh Truy Bắt: Phúc Hắc Boss Ngốc Manh Thê
Chương 193 : Cố Bình An tiêu tiền như nước
Ngày đăng: 22:22 07/03/21
Cố Bình An cầm 50 vạn thẻ đánh bạc, cô cảm thấy toàn bộ tiết tháo của mình đã rơi hết.
Nhưng mà, nếu như không lấy, cô cảm thấy không cam tâm.
Vừa mới chơi không bao lâu, tiền đã không còn.
Nói là đến hưởng thụ cảm giác vung tiền như rác, nếu như không vung tiền như rác thì nơi nào có cảm giác, dù sao Cố Bình An cũng cảm thấy tiết tháo của mình đều đã rơi hết, không còn gì nữa, nên cầm thì cầm.
Có câu nói, ngã ở đâu thì đứng dậy ở đó, cô cảm thấy mình cần phải chơi thêm mấy vòng đĩa quay Russia nữa.
Sau khi thua 20 vạn, Cố Bình An bình tĩnh nói, “Hôm nay vận khí không tốt, tôi muốn đổi một cách chơi khác.”
Mục Lăng từ đầu đến cuối đều đi theo Cố Bình An, nhưng lại không chơi cùng Cố Bình An, coi mình như một tên hộ vệ, toàn bộ hành trình đều bảo vệ Cố Bình An, bởi vì có quá nhiều người, Mục Lăng cũng phải đảm bảo an toàn cho Cố Bình An.
Cố Bình An từ đầu đến cuối đều làm lơ Mục Lăng.
Vẫn luôn đắm chìm trong niềm vui sướng vung tiền như rác trong sòng bạc, không thể không nói, đây là một trải nghiệm thú vị, Mục Lăng nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, vào lúc vui vẻ hưng phấn thì kích động hô to, còn vào lúc không trúng thì cúi đầu ủ rũ, hắn cũng cảm thấy rất thú vị, đột hắn cảm thấy tiêu số tiền này đúng là rất đáng giá.
Huống chi, chơi này chính là một loại tình cảm, một loại cảm xúc.
Cố Bình An ở số 21 thắng 10 vạn rồi lại đi chơi những trò khác,… Đến máy đánh bạc làm cho cô tràn đầy hưng phấn, đương nhiên, sau ba tiếng đồng hồ, 50 vạn trong tay cô thua sạch.
“Vui vẻ không.”
“Vui vẻ.” Tâm tình của cô luôn duy trì ở trạng thái hưng phấn, quả thực rất hài lòng, thiếu một chút nữa là mở tiệc ăn mừng, loại cảm giác này thoải mái vô cùng, chỉ là có hơi tiếc rằng đã thua hết tiền của hắn rồi.
“Vui vẻ là được rồi.” Khó nhất chính là vui vẻ, dùng tiền có thể mua vui vẻ, vậy cũng đáng giá, huống chi, kết của cuối cùng còn chưa biết được đây, “Anh còn 10 vạn nè.”
Cố Bình An lè lưỡi, ánh mắt sáng ngời, “Kỹ thuật đánh bạc của anh có được không vậy?”
“Đỗ thần.”
“Khoác lác.” Cố Bình An một chút cũng không tin, “Nếu anh có thể thắng hết số tiền mà tôi đã thua ra thì tôi sẽ công nhận anh là đỗ thần.”
“Điều kiện này một chút cũng không mê hoặc.”
“Vậy anh còn muốn điều kiện gì nữa?”
“Nhảy một lần điệu múa thoát y cho anh xem được không?
“Cút, lưu manh.” Cố Bình An giận.
“Múa bụng?” Mục Lăng lùi lại mà cầu việc khác, thoát y không được, vậy múa bụng chắc là được nhỉ.
Cố Bình An nghĩ nghĩ, “Được.”
Nói giống như anh có thể thắng như vậy.
Cố Bình An đã quên mất một chuyện, cùng lưu manh cá cược thì sẽ bị ăn đến xương cũng không còn.