Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 101 : Thú dữ Chu Yểm

Ngày đăng: 17:01 19/04/20


Dịch & edit: Sant



“Thật sự không phải do anh làm à? Không thấy mẹ em đâu!” Tôi có chút luống cuống, dù sao cha tôi cũng đoán ra mẹ tôi đã có chuyện nên tôi cũng không giấu giếm, nói thẳng.



“… Bây giờ em đang ở đâu, anh qua tìm em.” Vương Văn chần chờ một chút rồi nói.



“Không cần, em sẽ đi tìm xem sao.” Tôi nói.



Nếu không phải do Vương Văn bắt đi thì bây giờ gọi anh ta qua cũng không làm nên chuyện gì. Hơn nữa không biết tại sao, sâu trong lòng tôi lại không hy vọng Vương Văn hiểu về tôi quá nhiều. Bây giờ tôi không tin tưởng anh ta.



Thấy tôi cúp điện thoại, cha tôi liền nôn nóng, hỏi tôi thế nào, có phải Vương Văn bắt cóc mẹ tôi không, anh ta nói gì?



Tôi đem chuyện Vương Văn muốn qua đây nói chuyện, còn nói không phải Vương Văn làm, chuyện này với Vương Văn không có liên quan.



Cha tôi vốn còn tương đối tỉnh táo, nghe nói chuyện này không có liên quan tới Vương Văn liền luống cuống, hai tay xoa mặt lên mặt một cái, hỏi tôi: “Con nói thật với ba, biệt thự này rốt cuộc ở đâu ra, đừng nói chuyện người bạn hoang đường của con để lừa ba. Biệt thự lớn như vậy lại không có dấu vết có người ở, ai sẽ tốt bụng đem một căn biệt thự như này cho con ở, có phải con chơi bời trêu chọc những người khác? Nửa năm qua con đã làm gì?”



Cha tôi nói, ban đầu ông chỉ nghiêm túc chất vấn tôi, về sau lại như quát mắng lên.



Xem ra ông thật sự nghi ngờ tôi ở bên ngoài làm chuyện gì thương thiên hại lý mới có thể đưa tới mối họa này.



Lúc này tôi cũng không biết phải giải thích cho cha tôi thế nào, trong lòng lại lo lắng cho tình cảnh của mẹ tôi, rối bời không biết nói gì.



May vào lúc này Giao tiên đã quay về, sau lưng nó còn có một hồn phách dàn ông trung niên vác mẹ tôi trên vai.



Cha tôi không thể nhìn thấy hồn phách người đàn ông trung niên kia, ông chỉ thấy mẹ tôi lơ lửng trên không bay vào, mắt trợn lên con ngươi suýt rớt ra ngoài, tay chỉ về mẹ tôi lắp bắp: “A, mẹ con…”



Giao tiên nhìn cha tôi một cái, không nói gì liền quật đuôi quét về phía cha tôi, nháy mắt khiến ông ngất xỉu.



Tôi cũng sợ hết hồn, nhưng tôi biết cái đuôi của Giao tiên nhìn qua đánh rất lợi hại nhưng thực tế lại không gây thương tổn gì, bây giờ cha tôi hôn mê sẽ tốt hơn, tiết kiệm thời gian tôi phải giải thích.




Tôi vội hỏi Giao tiên bây giờ cần phải chuẩn bị những gì.



Giao tiên nâng cái đuôi lên, vuốt bụng một cái, nói: “Tìm quỷ.”



“Muốn lão tử đây làm việc phải cho lão tử ăn no, vốn ăn âm khí cá âm nhỏ là lão tử có thể tu luyện một trận, nhưng sau khi đánh với Kỳ Lân Ngân thì âm khí đã tiêu hao không còn, lão tử bây giờ muốn bổ sung thức ăn.” Giao tiên nói.



Tôi liền gật đầu một cái, vốn còn tưởng phải chuẩn bị làm gì, hóa ra chẳng qua đơn giản là đi tìm quỷ.



Nếu là trước kia thì tôi còn có thể gặp chút khó khăn, nhưng bây giờ tôi có thể thấy âm khí, cho dù không có Tô Mộc cùng Đường Dũng bên cạnh thì chuyện tìm quỷ cũng không đáng nhắc đến.



Thương lượng với Giao tiên xong, tôi thu xếp ổn thỏa cho cha mẹ tôi rồi dẫn Giao tiên ra khỏi cửa.



Vừa ra khỏi cửa thì Giao tiên dừng lại bố trí một số thứ bên ngoài căn biệt thự, nói là phòng khi chúng tôi không ở nhà lại có thứ gì đến gần biệt thự.



Sau khi ra khỏi cửa tôi liền đón xe chạy thẳng đến đài hỏa táng.



Nói tìm quỷ thì đài hỏa táng cùng nghĩa địa hẳn là nơi quỷ hồn xuất hiện nhiều nhất, nhưng nghĩa địa của Giang Minh cách vị trí hiện giờ của chúng tôi khá xa, hơn nữa quỷ hồn cũng sẽ ở gần thi thể của mình, bây giờ xã hội đang yêu cầu hỏa táng thi thể, vậy thì ngoại trừ những hồn phách có oán khí đặc biệt lớn mới có thể ở trong tro cốt, những hồn phách mới chết thì không cách nào ở cùng tro cốt được.



Cho nên đi tới đài hỏa táng tìm quỷ tương đối đơn giản, những thi thể mới tới còn chưa hỏa táng ít nhiều cũng sẽ lưu lại hồn người.



Như vậy chỉ có hồn người, không thể hoàn toàn gọi là quỷ, bọn họ không có tinh thần cùng ý chí, nhiều nhất cũng chỉ coi như một đám âm khí.



Chiếm đoạt bọn họ tương đối dễ, lại không có cái gì là chiếm đoạt tinh thần.



Từ khi biết Tô Mộc, Diệu Diệu cùng Trịnh Lâm, tôi luôn cảm thấy quỷ cùng với người không có khác biệt gì nhiều, thậm chí tôi thường xuyên quên mất bọn họ là quỷ, cho nên nói chiếm đoạt quỷ, trừ những quỷ hung ác ra thì tôi không đành lòng để Giao tiên nuốt quỷ vật, luôn cảm thấy như vậy chẳng khác gì cho Giao tiên ăn thịt người.



Nhưng bây giờ mới hơn bốn giờ sáng, khi tôi nói với tài xế taxi đi tới đài hỏa táng, lập tức mặt ông ta xanh mét.