Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 1052 : Người than khóc 2

Ngày đăng: 17:01 19/04/20


“ Trừ điều đó ra tôi còn có phát hiện khác. Cái lá bùa tôi vừa dán trên đầu cương thi kia, là tôi xin từ một đệ tử trẻ tuổi của Tô gia, cô là người trong lĩnh vực này hẳn có nghe nói đến Tô gia chứ. Nghe nói mấy trăn năm trước danh tiếng của Tô gia trong giới xem phong thủy bỗng dưng nổi lên, nhưng vào thời điểm khi tôi tới công ty phong thủy Tô gia tìm sự giúp đỡ thì người Tô gia lại từ chối tôi, không phải vì liên quan đến tiền nong, mà Tô đại sư chỉ nghe tên của đài hỏa táng này đã liền đuổi đánh tôi ra ngoài. Cuối cùng vẫn là con trai Tô đại sư nghe được chuyện của tôi liền lén đưa cho tôi mấy lá bùa để dùng bảo vệ tính mạng. Cô nói, chuyện này liệu có quan hệ với Tô gia hay không? Hiện tại tôi chính là muốn đi tìm chứng cớ, nếu để tôi tra ra được Tô gia cùng đài hỏa táng này có quan hệ, tôi nhất định không tha cho bọn họ.”



Tôi nghe được điều này đã vô cùng khiếp sợ, hỏi ông ta: “Ông nói Tô gia, người đại sư đó có phải tên là Tô Thịnh? Còn người cho ông lá bùa vàng gọi là Tô Đoàn?”



“Ngay cả điều đó cô cũng biết? Cô với Tô gia quan hệ như thế nào?” Thấy tôi có thể nói tên Tô Thịnh và Tô Đoàn, Cường Tử trong nháy mắt đã có chút đề phòng với tôi.



Thấy ông ta như vậy, giống như cùng Tô gia bất hòa, tôi không thể làm gì khác hơn là nói tôi với Tô gia không có bất cứ quan hệ gì, tên bọn họ tôi cũng chỉ nghe nói mà thôi.



Nói đến đây, trong lòng tôi mơ hồ hiện lên chút chua chua, mà tôi cũng không có lừa gạt ông ta, bây giờ tôi với Tô gia thật sự không có quan hệ.



Thấy tôi bảo chỉ là từng được nghe nói đến Tô gia, Cường Tử không nghi ngờ nữa, tiếp tục nói: “Ngoại trừ việc điều tra sự mờ ám của đài hỏa táng, thật ra thì tôi còn có một mục đích khác, chính là tìm thi thể cha mẹ tôi. Cha mẹ tôi bỏ mạng vì tai nạn xe, sau đó hai người được đưa đến đài hỏa táng này, đợi chừng ba giờ, tôi mới được nhận tro cốt của cha mẹ tôi. Nhưng khi tôi chuẩn bị đem tro cốt của cha mẹ tôi về để chôn cất, thì phát hiện phía trên ống khói đài hỏa táng rất sạch sẽ, cơ bản là không có bốc khói đen.”



“Nhà lão Lý ở gần đài hỏa táng, thường thấy thiêu người chết, trước kia cũng hay kể với tôi, nói chỉ cần đốt một người thôi thì khói đen trong ống khói lớn sẽ bốc lên, làm ô nhiễm cả bầu không khí, nhưng khi thiêu cha mẹ tôi lại không có khói đen bốc lên, tại sao? Bởi vậy tôi nghi ngờ thi thể của cha mẹ tôi căn bản vẫn chưa bị thiêu mà vẫn còn trong đây!”



Cường Tử nói xong, vẻ mặt có chút buồn bã: “Phận làm con, khi còn sống không thể phụng dưỡng cha mẹ dưỡng lão thật tốt, sau khi chết dù sao tôi cũng phải đưa cha mẹ đi đến cõi cực lạc, làm sao có thể tùy ý cho phép người khác đemthi thể cha mẹ tôi ra chà đạp. Cho nên tôi mới phải đối đầu với đài hỏa táng, lén lút chui vào nhiều lần.”



“Hóa ra là như vậy.” Tôi có chút đồng tình với Cường Tử, đồng thời đối với ông ta có một chút tín nhiệm.



Ông ta hiếu thuận như vậy thì sao có thể là người xấu?
Tôi thở dài, bằng sự hiểu biết của tôi với Tô Thịnh, ông ta chặn Cường Tử từ ngoài cửa cũng không có gì lạ. Nếu nói nghiêm túc, ông ta không phải là một pháp sư âm dương thuần túy mà giống như là một người thương nhân, cho nên mới đem phòng làm việc trang trí sang trọng như vậy, thân phận không tốt sẽ không nhận việc, trừ tiền ra thì ông ta không có bất kỳ nguyên tắc nào khác.



Đang xúc động, tôi cũng không biết phải an ủi Cường Tử như thế nào đành đưa mắt nhìn ra ngoài lần nữa.



Nhưng vừa nhìn qua một cái tôi liền phát hiện ra điều dị thường.



Không biết từ khi nào có một đoàn âm khí lớn vây quanh người khóc thuê kia, loáng thoáng có hình dángcảu một bà lão, bà ấy đang đứng bên người thân đang khóc tang, thi thoảng giơ tay lên giống như đang lau nước mắt vậy.



Giai điệu trong miệng người khóc thuê lúc cao lúc thấp, trong miệng hát cũng nhiều từ hơn.



Tôi cẩn thận nghe một chút, phần lớn đều là khuyên bà lão an tâm mà đầu thai, sau khi chết cũng không cần trở lại tìm người nhà, bà cứ đi tới địa phương của bà, ở bên kia thiếu cái gì người nhà sẽ chuẩn bị đầy đủ cho bà.



Bà lão ở một bên nghe vẫn không chịu đi, càng không chịu đi thì người khóc thuê kia càng ra sức khóc than, giai điệu cũng càng day dứt hơn, lời khuyên cũng thân tình hơn.



Sau khi khuyên một lúc, bà lão rốt cuộc gật đầu một cái, nhìn con cháu của bà một cái rồi chậm rãi rời đi.



Sau khi bà lão rời đi, điệu khúc của người khóc thuê cũng dần dần trầm thấp, cuối cùng thu người, từ dưới đất bò dậy.