Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 117 : Vương Văn

Ngày đăng: 17:01 19/04/20


Tô Đoàn lắc đầu một cái, nói quyển Phó Âm Kinh kia mặc dù là sách tổ truyền của Tô gia nhưng cũng là sách cấm của Tô gia, trước giờ cậu ta chưa bao giờ xem qua.



Lần này cũng bởi vì chuyện ông Hai cho nên cậu ta mới lấy hết can đảm trộm ra, thuật pháp bên trong cậu ta cũng chưa kịp cẩn thận nghiên cứu. Bây giờ cậu ta mang sách tới cho tôi, sách ở giá không dễ dàng bị Tô Thịnh phát hiện, để cho tôi nghiên cứu không chừng có thể tìm được biện pháp cứu Tô Mộc.



Nói xong cậu ta còn nhắc nhở tôi cẩn thận một chút, bảo tôi đừng luyện cấm thuật bên trong, chỉ sử dụng nó để nghiên cứu.



Tôi gật đầu một cái, tạm biệt Tô Đoàn, sau đó mở cuốn Phó Âm Kinh ra xem.



Chỉ là, vừa lật trang thứ nhất tôi đã gặp phải chuyện khó xử.



Cuốn sách này cũng không biết truyền đã bao nhiêu năm, chữ trong sách cũng rất cổ quái, không biết là triều đại nào, dù sao bình thường chúng tôi dùng chữ Hán giản thể cho nên đọc chúng tương đối khó khăn.



Buồn bực chính là, không biết cuốn sách này ở triều đại nào cho nên không thể kiếm từ điển các loại tới phiên dịch. Nghiên cứu hơn nửa giờ, vì tôi không nghiên cứu được gì nên không thể làm gì khác hơn là trước hết cất sách lại, chờ ngày mốt Tô Đoàn đến lại hỏi cậu ta.



Sau khi cất sách xong, Diệu Diệu cũng vừa chạy vừa nhảy tiến vào. Sau khi Đường Dũng tỉnh lại nghe nói tôi đi đài hỏa táng là vì bắt quỷ cho Giao tiên bổ sung âm khí, nói rằng bắt quỷ anh ta rất thành thạo, để Diệu Diệu về nhà anh ta lấy dụng cụ.



Sau khi đem dụng cụ đưa cho tôi, Diệu Diệu còn liên tục nhìn trước ngó sau, sau đó nói với tôi: “Chị, bên ngoài có một thanh niên cứ quanh quẩn chỗ chúng ta, hơn nữa nhìn rất quen, hình như chị biết, hẳn là đến tìm chị.”



Vừa nói nó vừa chỉ chỉ ra bên ngoài.



Tôi không khỏi cảm thấy lạ, ngôi biệt thự này sau khi mua chỉ có tôi cùng Tô Mộc biết, những người khác hẳn không biết nơi này mới đúng, ai sẽ tới đây tìm tôi?



Tôi nhìn theo hướng chỉ của Diệu Diệu, bên ngoài quả có một bóng người quanh quẩn, có điều cây cối quá xanh tốt nên mặt anh ta bị che khuất không nhìn rõ.



Tôi nhớ lại thời điểm mua biệt thự, ở ban công lầu trên có ống nhòm, lập tức chạy đến lầu hai dùng ống nhòm nhìn xuống.



Nhìn một cái tôi sợ hết hồn, vì người đứng bên ngoài là Vương Văn!




Nhưng bây giờ Vương Văn đang ở trước cửa nhà tôi khiến tôi thấy bất an. Nghĩ tới nghĩ lui tôi liền tìm điện thoại gọi cho Vương Văn.



Khi tôi cầm điện thoại mới phát hiện trong điện thoại của tôi có không dưới ba mươi cuộc gọi nhỡ của Vương Văn, hơn nữa anh ta còn nhắn cho tôi một số tin nhắn.



Phần lớn hỏi tôi bây giờ ở đâu, sao nhà lại bị cháy, ba ngày ước hẹn đã đến anh ta tới tìm tôi muốn có câu trả lời.



Xem nội dung tin nhắn thật giống như cũng không có gì bất thường, nhưng tôi liên tiếp bị hại nên bây giờ rất cảnh giác, liền tính gọi cho anh ta trước.



Nhân viên kia nói Vương Văn ngất xỉu, nếu như bây giờ điện thoại không ai nhận, hoặc nữ nhân viên kia nhận thì là bình thường, nếu là Vương Văn tự mình nhận thì chứng tỏ nhân viên nữ kia đang nói dối, hoặc Vương Văn đang diễn trò.



Cho dù bọn họ ai có vấn đề thì cũng chứng tỏ một điều, bọn họ muốn tôi đi ra ngoài.



‘Reng, reng…" Một hồi chuông điện thoại truyền tới, lòng tôi lo lắng muốn chết, lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi.



Mấy giây sau bên kia rốt cuộc cũng nghe điện thoại, chỉ là giọng nói trong điện thoại nháy mắt khiến tôi tuyệt vọng.



Là Vương Văn.



Giọng của anh ta nghe rất bình thường, không có chút gì là yếu ớt. Hơn nữa anh ta thật giống như cố ý muốn kéo vào mối quan hệ giữa chúng tôi vậy, cố tỏ vẻ ung dung cười nói: “Dương Dương, rốt cuộc em cũng chịu nói chuyện, anh còn tưởng em không muốn gặp anh nữa, cố ý tránh mặt anh. Đi ra đi, bây giờ anh đang ở trước cửa nhà em, em có đáp án chưa?”



“Có…” Giọng tôi hơi run, nói.



“Vậy em nghĩ thế nào, có muốn gả cho anh không? Nghe được tôi có đáp án giọng Vương Văn có chút kích động, giống như đang rất vui vẻ.



Chỉ là sự vui vẻ đó rõ ràng là giả vờ, mặc dù giọng rất khoái trá nhưng từ trong âm thanh tôi không thấy được bất kỳ tình cảm mừng rỡ nào.