Chồng Yêu Là Quỷ
Chương 1182 :
Ngày đăng: 17:01 19/04/20
Dịch : Lishui Thủy
Diệu Diệu nhìn quanh một hồi rồi lắc đầu nguầy nguậy, nói rằng sợi dây tơ đó rất dài,bảy quặt tám rẽ, không biết nó xuất phát từ đâu. Nhưng vẫn may mắn rằng, dưới đó chỉ có mỗi một mình Vương Văn, không còn có thêm ai khác, ngay cả nữ nghiệp vụ kia cũng đã rời đi.
Sau khi đã biết Vương Văn lúc này đã biến thành một con rối, tôi không còn lo ngại nữa, trực tiếp ngắt điện thoại của Vương Văn, gỡ pin, tinh thần tôi bấn loạn, hoảng hốt ngồi phịch xuống đất, phân vân không biết nên làm gì tiếp theo nữa.
Vương Văn lần này trở thành một con rối đến tìm tôi, phía sau anh ta nhất định có người đang khống chế các hành vi của anh ấy.
Trách không được mỗi lần Vương Vĩ xuất hiện, tôi chỉ luôn cảm thấy anh ấy là lạ.
Hóa ra anh ấy đã bị người khác khống chế, hoặc là anh đã sớm không còn là Vương Văn nữa rồi.
Sau khi phát hiện ra điều này, trái tim tôi đau như ngàn vạn kim châm vậy.
Nói cho cùng thì cũng chính là tôi đã hại Vương Văn thành ra thế này.
Giá như ngày đó tôi không phá giới, không đi theo Vương Văn đến viếng khu mộ của bà nội anh ấy, Vương Văn cũng sẽ không thay đổi thành dạng này.
Tôi sững sờ ngồi trên ghế sofa tầng hai, nhìn kính viễn vọng, tôi không biết tôi đang nghĩ gì, não tôi hiện giờ trống rỗng, cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu rồi. Diệu Diệu lay tôi hai lần mới có thể kéo tôi trở về thực tại, con bé nói Vương Văn đã rời đi, tôi mới giật mình nhìn qua kính viễn vọng. Anh ấy thực sự đã đi rồi, tim tôi mới nhẹ nhõm hơn một chút.
Cùng Diệu Diệu đi xuống dưới, tôi thấy Đường Dũng đã sắp xếp xong mọi thứ. Ở trước mặt mình xếp đặt một đống thứ đồ vật, có nước, có nụ hoa chớm nở hoa sen, có chài cán bột và vài thứ giống như đậu đen.
Mặc dù là bây giờ, anh ấy đang trong hoàn cảnh tốt hơn nhiều rồi, nhưng có lẽ vì bị thương ở mông, một vài chỗ còn đang kết vảy, nên anh ấy phải nằm sấp xuống, đầu ngửa lên loay hoay sắp xếp mấy thứ đồ kia, tay chân ngắn ngủn, nhìn bộ dáng này thật khôi hài.
Đường Dũng không nghĩ tới tôi lại chạy xuống đây nhanh như vậy, thấy tôi cả khuôn mặt liền đỏ bừng, vội vã cố gắng đứng dậy, tay còn cố vuốt vuốt lại tóc,cố tìm lại dáng vẻ đẹp trai nhất nói:” Chuyện em nói với anh rằng em muốn bắt quỷ ấy, chuyện đó cứ giao cho anh là được rồi. Đừng thấy anh bây giờ hoạt động bất tiện, chỉ vài phút thôi, anh sẽ bắt về cho em cả một phòng quỷ. Tuy nhiên, khi Long Phù bắt quỷ, không thể cho người khác nhìn thấy được, vậy nên, em nên tìm một phòng nào đó tránh mặt, chờ anh làm xong sẽ gọi em tới.”
Hiển nhiên anh ta cũng thấy những âm hồn này, nhếch miệng nhe răng cười một tiếng, cái mông rốt cuộc cũng dừng chuyển động, chờ sau khi toàn bộ những âm hồn kia tụ ở bên cạnh mình, anh ta liền cầm đóa sen chưa nở đang đặt trong bát nước vẩy lên những âm hồn quỷ vật kia.
Nước kia giống như có ma lực vậy, sau khi dính lên các ma quỷ vật, liền khiến những con quỷ kia nháy mắt biến thành một làn khói màu xám trắng bay vào giữa bông hoa sen.
Toàn bộ quá trình kéo dài trong thời gian rất ngắn, chớp mắt bảy tám hồn quỷ bị chiêu về đã bị nhốt ở bên trong tâm bông hoa sen.
Xong hết tất cả Đường Dũng cười càng thêm xán lạn, đem đặt bông hoa sen sang một bên, thu đồ mọi vật, sau đó đứng lên soi vào gương. Sau khi đã chắc chắn mình vẫn rất đẹp trai mới hướng lên lầu hai gọi một tiếng rất to, nói làm xong rồi tôi có thể đi xuống.
Tôi đã sớm không nhịn được, nghe thấy anh ta hô, lập tức băng băng chạy xuống.
Cả mặt Đường Dũng lộ roc vẻ đắc ý, gương mặt đẹp trai sáng sủa đứng trước mặt tôi, đem đóa hoa sen trên tay đưa cho tôi, nói quỷ đã bị thu lại bên trong đóa hoa, bảo tôi cất cho kỹ vào.
Tôi gật đầu một cái nhận lấy hoa sen, phát hiện đóa hoa sen kia nặng trĩu, mặc dù nhìn thì không lớn nhưng nặng ít nhất phải hơn hai cân.
Tôi cười một tiếng, nói cảm ơn Đường Dũng rồi cầm đóa hoa sen muốn rời đi.
Nhưng Đường Dũng kéo tôi lại, mặt đầy bi thương hỏi tôi: “Anh phí rất nhiều sức lực như vậy để bắt quỷ cho em, em chỉ một câu cảm ơn rồi liền bỏ đi? Không định nói cái gì khác nữa sao?”
Tôi nhìn bộ dáng đáng hoàng chững chạc của anh ta bây giờ,trong nháy mắt trong đầu tôi đột nhiên hiện lên cái tình cảnh xoay cái mông vừa rồi, liền bật cười ra tiếng, gật đầu nói: “Có ạ.”
“Cái gì?” Sắc mặt Đường Dũng lộ vẻ vui mừng, chờ một lời khen từ tôi.
Tôi lập tức ngoắc ngón tay để anh ta xít lại gần hơn một chút, sau ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng cười nói: “Thật lợi hại, như vậy mà vẫn còn có thể phát tín hiệu đi xa, sau này tín hiệu wifi nhà tôi không tốt sẽ nhờ anh ngoe nguẩy bên cạnh một chút.”