Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 120 : Đi Bắc Kinh

Ngày đăng: 17:01 19/04/20


Edit: Huyền Châu



Ba ngày tiếp theo tôi đều bận rộn ghi chép lại bản phiên dịch nội dung của Phó Âm Kinh, rốt cuộc cũng phiên dịch ra được hơn một nửa, phần còn lại kia ước chừng cần hai ngày nữa.



Tôi thở phào nhẹ nhõm, sau hai ngày nữa chỉnh lý lại một chút là xong.



Ai ngờ ngày thứ ba khi tôi đang sửa sang thì đột nhiên có cảnh sát đến gõ cửa biệt thự.



Tới cửa có chừng bảy tám cảnh sát, bọn họ đều mặc áo chống đạn tay cầm súng, mặt đầy ngưng trọng giống như đang truy bắt tội phạm nguy hiểm.



Đến khi nhìn thấy tôi mặc quần áo ở nhà ra mở cửa bọn họ còng sửng sốt một chút.



Nhưng bọn họ không khách khí với tôi chút nào, sau phút sững sờ ngắn ngủi liền có hai cảnh sát trẻ tuổi tiến đến bấm còng số tám vào cổ tay tôi. Một cảnh sát trung liên cầm tấm hình để cạnh mặt tôi so sánh một chút, sau đó quát lên: “Mang đi!”



Tôi thấy không ổn, nhưng bởi vì bọn họ là cảnh sát, trong tay còn cầm súng cho nên căn bản không dám giãy dụa, chỉ hỏi bọn họ tại sao lại bắt tôi.Bọn họ cũng không để ý, cứ vậy lôi tôi đi. Lúc ra đến sân, Đường Dũng cùng Diệu Diệu nghe tiếng đuổi ra, thấy tôi bị bắt, sắc mặt đều tối sầm, nhất là Đường Dũng, mắt lộ ra hung quang, bờ môi khẽ nhúc nhích, hiển nhiên tại niệm chú ngữ gì dó.



Tôi đều bị sợ hãi, liều mạng lắc đầu ra hiệu cho Đường Dũng, sợ Đường Dũng nhất thời kích động gây phiền phức.



Những cảnh sát này mặc dù thái độ kiêu căng, đối tôi không chút khách khí, nhưng bọn họ chí ít sẽ không uy hiếp được an toàn tính mạng của tôi, ta sống ở trong xã hội, lại thêm còn có cả cha mẹ tôi, nếu như chọc tới cảnh sát, kết thúc đằng sau sẽ như thế nào?



Sau khi Đường Dũng nhìn thấy tôi nháy mắt ra hiệu thì hung quang trong mắt mới biến mất một chút, nhưng anh ta vẫn là không làm theo ý tôi, trong miệng nói lẩm bẩm, cũng không biết niệm cái chú ngữ gì.



Cũng may anh ta không tiếp tục xông lại, mà là tương đối tỉnh táo nhìn người cảnh sát bên cạnh tôi, sau khi chờ cảnh sát áp tải tôi lên xe, tôi lại quay đầu nhìn Đường Dũng, phát hiện không thấy anh ta.



Anh ta nhất định là muốn tới cứu ta, nhưng cũng may sau khi Đường Dũng bình tĩnh lại, anh ta rất đáng tin cậy, sẽ không tùy tiện làm việc, lại thêm việc sau khi anh ta thi chú đối với những cảnh sát này, cũng không thấy họ có gì bất thường, tôi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.



Xem ra Đường Dũng sau khi tỉnh táo lại hoàn toàn không hạ thủ với những cảnh sát này.




Tôi lúc này mới phát hiện, tình trạng anh ấy hiện tại so với lần trước gặp mặt đã tốt hơn rất nhiều, mặc dù chỉnh thể vẫn là rất gầy gò, nhưng trông có sức sống hơn, mà bên cạnh anh ấy âm khí cũng nhiều hơn không ít, nhìn mức độ đậm đặc, đã gần bằng Diệu Diệu.



Tôi vui mừng trong lòng, cũng không để tâm những cảnh sát kia, ngoan ngoãn dựa theo lời Tô Mộc xuống xe.



Chờ sau khi tôi xuống xe, âm khí trên người Tô Mộc trong nháy mắt tản ra, che kín toàn bộ toa xe.



Mà cảnh sát ngồi ở trong xe sau khi bị âm khí bao phủ, sắc mặt đều lộ vẻ kinh hãi, lúc trước còn khí thế hung hăng, vậy mà trong nháy mắt đều không động đậy, cứ như vậy trừng mắt nhìn Tô Mộc.



Tô Mộc nhanh chóng quét mắt một vòng trong đám người này, sau đó nhìn về phía cảnh sát trung niên cầm đầu, mở miệng nói: "Vì sao lại bắt cô ấy?"



"Ngươi... Ngươi là ai?" Cảnh sát trung niên sợ đến trắng bệch cả mặt, đoán chừng hắn làm cảnh sát từng ấy năm đến bây giờ, còn là lần đầu tiên nhìn thấy dạng người như Tô Mộc.



Cũng đúng, lệ quỷ giống Tô Mộc thế gian vốn đã không có nhiều, người bình thường há có thể nhìn thấy mới là lạ.



"Trả lời câu hỏi của ta, vì sao lại bắt cô ấy?" Tô Mộc sắc mặt tối sầm, trong giọng nói đột nhiên có một tia không kiên nhẫn, đồng thời phóng xuất ra một luồng sát ý.



Cảnh sát kia đã từng đóng quân lâu dài tại vùng biên giới nguy hiểm, đối với chuyện tâm linh đặc biệt mẫn cảm.



Có lẽ là ông ta cũng cảm nhận được sát ý trên người Tô Mộc, cả người hắn rung động run lên, chần chờ nói: "Cô ta liên quan vào vụ án giết người đặc biệt lớn, cấp trên lệnh cho chúng tôi đưa cô ta về Bắc Kinh tiếp nhận điều tra."



"Chỉ là như vậy?" Tô Mộc lông mày run lên, thanh âm nghiêm túc mấy phần.



Cảnh sát kia liên tục gật đầu.



Sau khi xác định cảnh sát kia không có nói sai, cặp lông mày nhíu chặt của Tô Mộc mới chậm rãi giãn ra, một lần nữa đẩy cửa xe ra, kéo tôi lên xe, sau đó nói: "Anh đi cùng với em tới Bắc Kinh."