Chồng Yêu Là Quỷ
Chương 130 : Gặp Bạch phát cương
Ngày đăng: 17:01 19/04/20
Nhìn ảnh đại diện của hắn, hẳn là người của Cản Thi phái.
Nhưng nếu hắn biết Giao tiên tồn tại sao còn để cho Giao tiên trốn ra được?
Tôi có chút kỳ quái, nhưng liên quan tới chuyện Giao tiên đang bị Cản Thi phái săn đuổi tôi cũng không biết rõ, đành trả lời hắn: Muốn Giao tiên thì tự đến bắt.
Lời này của tôi thật ra tương đối mạo hiểm, không khác nào chủ động hấp dẫn đối thủ tới.
Nhưng bây giờ tôi ở dưới mắt hắn, cho dù tôi từ chối thì có tác dụng không?
Hơn nữa thật ra tôi còn có tâm tư khác, theo những gì tôi thấy, hắn thật sự muốn Giao tiên tôi từ chối cũng vô ích. Nhưng cũng là, nếu hắn thật sự muốn bắt Giao tiên thì cần gì phải hỏi tôi, cứ trực tiếp cướp lấy Giao tiên không đơn giản hơn sao.
Tôi không tín hắn đã xông vào nhà kho, muốn lấy đồ lại còn phải đợi chủ nhân đồng ý.
Quả nhiên tôi gửi tin đi một hồi lâu bên kia cũng không đáp lại.
Ngay tại lúc tôi cho rằng đối phương đã từ bỏ thì có một tin truyền đến: Có cương thi ở gần ngươi, muốn sống hãy đi về hướng Đông.
Tôi nhất thời sửng sốt một chút.
Tôi cũng không đồng ý đem Giao tiên cho hắn, sao hắn lại phải giúp tôi?
Hơn nữa tin hắn nói là thật hay giả?
Nếu quả thật gần tôi có cương thi vậy thì chẳng phải rất nguy hiểm sao?
Tôi có chút khẩn trương, lần nữa nhìn xung quanh một chút.
Bốn phía vẫn một mảnh đen nhánh, cũng không có tình huống dị thường gì, nhưng vấn đề là Giao tiên đã đi lâu như vậy còn chua trở về.
Tôi không dám coi thường, yên lặng đem ngọc bội Tô Mộc cho cầm trên tay, đồng thời một tay khác siết chặt thiên địa kích.
Chỉ chờ có tình huống dị thường liền tấn công ngay.
Ngay khi tôi chuẩn bị xong tư thế thì xa xa trong rừng đột nhiên truyền đến tiếng động nhỏ.
Tôi bị nó đè xuống dưới, hai mắt đen nhánh nhìn chằm chằm tôi, miệng lộ ra răng nhọn, mùi trên người giống như mùi bom xăng, chỉ ngửi một cái tôi đã có cảm giác muốn sùi bọt mép.
Vừa rồi không muốn ngọc bội cùng thiên địa kích bị rơi nên tôi đã nhét chúng vào trong túi, lúc này mới nếm đau khổ. Hai tay tôi sống chết quyết chống lại cương thi tóc trắng, không còn tay để lấy ngọc bội ra.
Cương thi kia rất khỏe, thân thể cứng như được chế tạo bằng thép, tôi chỉ có thể liều mạng chống không cho nó cắn, không làm được gì khác nữa.
Chớp mắt, tôi sợ hãi đến đầy mồ hôi đầu.
Cũng may cương thi kia sau khi khống chế được tôi lại không cúi xuống cắn, nếu không thì với tôi chẳng còn mấy sức lực cũng không có khả năng cản nó được.
Tôi và nó cứ như vậy giằng co, ước chừng chưa tới một phút thì sau lưng tôi đột nhiên lại vang lên tiếng người.
Động tác của người này rất nhanh nhạy, nhìn qua là biết người còn sống.
Hắn đi đến bên cạnh chúng tôi, cúi đầu nhìn tôi một cái, sau đó cười hắc hắc, khen cươi thi đang đè lên người tôi: “Làm không tệ, thật đúng là có thể bắt được người.”
Vừa nói hắn vừa khoát tay một cái với cương thi.
Cương thi kia hoàn toàn nghe theo lời liền đứng lên, chỉ còn một mình tôi nằm trên đất.
Người này chắc là chủ nhân của cương thi tóc trắng, hắn đen thùi lùi, mặc một bộ quần áo đen, nếu không phải ở gần như vậy tôi căn bản sẽ không thấy được hắn.
Sau khi bắt được tôi tâm tình hắn có vẻ rất tốt, cũng không nói gì vói tôi mà cầm dây buộc tôi lại.
Tôi lập tức tiếp cận, hỏi hắn có thể khống chế được cương thi tóc trắng hẳn tu vi không tệ lắm phải không, có phải là đệ tử Tông phát đường của Tam trưởng lão không.
Vì để tiếp cận tôi dường như đã đem tất cả thông tin tôi có nói ra.
Người kia nghe thấy lời của tôi liền hơi dừng một chút, hai con mắt nhìn tôi, hỏi: “Ngươi có vẻ rất biết về Cản Thi phái chúng ta? Nói! Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Tôi là người thân của một đệ tử Cản Thi phái các người, tới đây đưa ít đồ.” Tôi thấy hắn chịu nói chuyện với tôi liền nói.
Ai ngờ tôi vừa dứt lời thì đột nhiên hắn bóp cổ tôi, đẩy tôi lên thật cao, nghiêm giọng nói: “Nói láo! Mỗi người trong Cản Thi phái chúng ta đều là thân thích chết hết, cha mẹ đều không còn, nào có thân thích gì. Ngươi thành thật khai báo, có phải cùng một phe với người tối nay xông vào trong Cản Thi phái không?”