Chồng Yêu Là Quỷ
Chương 1782 :
Ngày đăng: 17:02 19/04/20
Tôi lập tức khép miệng lại, trong nháy mắt tâm trạng cũng buông lỏng, vừa định xem chuyện gì đã xảy ra thì đột nhiên sau lưng bị nắm lấy, cả người bị xách lên vai, đi đến chỗ mẹ tôi, cúi đầu nhìn qua, sau đó hỏi tôi có mang điện thọai hay không, nhanh gọi cho bệnh viện để cứu người.
Biến cố xảy ra quá đột ngột, tôi cũng không kịp phản ứng, bị anh ấy nhắc đến tôi mới cuống quýt rút điện thoại ra bấm 120. Sau đó mới tỉnh táo lại, thanh âm mới vừa rồi là Tô Mộc!
"Tô Mộc, rốt cuộc anh cũng đã tới. "
Nãy giờ tôi đều bị dọa sợ hãi, được nghe thấy giọng nói của Tô Mộc một lần nữa, như tìm được ngườiđáng tin cậy, tôi liền chạy đến ôm eo Tô Mộc. Sau đó liền cảm thấy ủy khuất, mắt ngân ngấn nước, nước mắt bắt đầu trào ra ngoài. Tôi đem mặt cọ cọ vào vai anh, nước mắt nước mũi đều được lau sạch trên áo anh.(ọe… bà này bẩn ghê)
Bộ dáng Tô Mộc bây giờ, nhìn rất gấp gáp. Anh chỉ ừ một tiếng rồi không nói thêm bất cứ điều gì. Tay phải nhanh chóng lại giơ lên không trung bay múa, giống như đang vẽ phù chú gì đó. Sau đó, một tay lấy bùa vỗ nhẹ vào người mẹ tôi.
Lập tức quanh người mẹ tôi xuất hiện một tầng âm khí đen thẫm bao bọc lấy, giống như đắp chăn vậy, đem mẹ tôi bảo vệ.
Làm xong hết thảy Tô Mộc trực tiếp khiêng tối chạy vào trong biệt thự
Anh cứ như vậy mặc kệ mẹ tôi? Cứ như vậy để mẹ tôi nằm trên mặt đất, lỡ như Tam trưởng lão còn ở đây thì sao?
Tôi trở nên gấp gáp, cũng không kịp khóc, kêu Tô Mộc đừng bỏ mẹ tôi ở lại, không thể để mẹ tôi rơi vào tay tam trưởng lão được.
Trong lòng tôi vẫn rất lo lắng thương thể của mẹ tôi, nhưng đã có âm khí của Tô Mộc bảo vệ, cho dù Tam trưởng lão có đứng ngay trước mặt mẹ tôi, cũng không cách nào tiền tới làm hại mẹ tôi.
Chắc hẳn đó là loại thuật pháp rất lợi hại, bằng không thì Tô Mộc cũng không dám để mẹ của tôi ở lại đó với bọn hắn, chỉ mang theo mình tôi rời đi, huống hồ tôi đã gọi cho 120, chắc chắn xe cứu thương rất nhanh sẽ chạy tới.
Hiện tại tôi lo nhất chính là chuyện của bố tôi, từ trước đến nay ông là người cơ trí, chưa từng để cho tôi phải lo lắng quan tâm cho ông bao giờ, cho nên tôi cũng chưa từng lo lắng về ông, tuyệt đối không nghĩ tới lần bị thương này sẽ là bô tôi.
Lúc Tô Mộc đang thi triển công phu bay về, tôi hỏi anh ấy liệu rằng bố tôi bị Lâm Yến Nhi bắt sẽ như thế nào, có phải anh sớm đã biết cô ta sẽ ra tay với mọi người trong gia đình tô hay không.
Tô Mộc gật đầu, sắc mặt đã hoàn toàn trở nên âm trầm khó đoán, gấp gáp đến nỗi không còn tâm tư mắng tôi nữa, giọng nói băng lãnh, mai đã là ngày thứ bảy rồi, Lâm Yến Nhi muốn triệt để chiếm lấy thân thể của tôi, nhất định phải dùng máu cùng huyết mạch cử hành nghi thức tế tự, cho nên anh mới có thể để cho ta ngoan ngoãn đợi ở trong nhà kho của Tô gia. chính mình mình thì đi nhìn theo dõi thủ hạ của Lâm Yến Nhi, không để bọn hắn có cơ hội ra tay.
Tôi không thể ngờ rằng tôi sau khi nghe lén Lâm Yến Nhi nói chuyện, còn lanh chanh chạy trở lại biệt thự này.. Nếu anh ấy không gấp gáp trở về cứu tôi, thì thủ hạ của cô ta sẽ không có cơ hội ra tay, bố tôi cũng không bị cô ta bắt đi.
Hóa ra, Tô Mộc đã sớm biết kế hoạch của Lâm Yến Nhi, anh rời đi cũng là để bảo vệ ba mẹ tôi được an toàn.
Tất cả mọi chuyện lại bị chính tôi làm hỏng, sau khi biết được chân tường, tôi tự lấy tay mình tát mình hai cái bạt tai.
Chẳng trách Tô Mộc mắng tôi là nữ nhân ngốc nghếch, tôi còn tự cho mình thông minh, tôi còn nghĩ Rằng Lâm Yến Nhi nghĩ mẹ tôi mới là người cùng huyết mạch với tôi, nên đã chạy về cứu mẹ, nhưng không ngờ lại tạo cơ hội cho bọn chúng bắt bố tôi đi. Tôi thật là ngu xuẩn!
" Dương Dương, em đừng tự trách mình nữa, ngày mai là ngày cử hành đại lễ tế tự, chúng ta phải tìm được bố em trước khi buổi lễ đại lễ tế tự được cử hành, bằng không thì đến lúc đó lấy máu lấp ao, máu toàn thân của ông ấy sẽ bị thả hết ra ngoài, khẳng định là không sống được. "Tô Mộc thấy tôi tự trách mình, đáy mắt xẹt qua một tia đau lòng, nói.